Hà Nội - nỗi nhớ thổn thức mỗi khi đông về
Trời lạnh thì dễ buồn, mà lòng buồn thì chỉ muốn ôm chầm lấy một ai đó thôi.
Hà Thành dạo này trời lạnh hơn, âm u và mưa nhiều hơn, có lẽ tiết trời đã chớm chuyển đông?
Hà Thành dạo này khiến mình cảm thấy thèm được nắm tay, thèm được ôm và ủ ấm rồi đó, còn bạn thì sao?
Liệu rằng có phải người ta chỉ muốn nắm tay ai đó khi đã đủ tin tưởng và chỉ ôm khi muốn dựa dẫm vào nhau, muốn được bình yên bên nhau, đúng không?
Liệu rằng đó có phải là mong muốn tay trong tay cùng nhau đi khắp những con phố ngang dọc, dài rộng, xa tít tắp của cuộc đời hay không? Cùng nắm tay đi qua những bão giông, chênh vênh của cuộc đời….
Liệu rằng cái nắm tay và bờ vai vững chãi đó sẽ là nơi khiến cho lòng mình vững tâm mà bước tiếp? Một cái dựa đầu, một hơi ấm ủ ấm đôi tay nhỏ chi chít những vết sẹo này… Nơi bàn tay, bờ vai biết cảm thông sẽ dịu dàng lau nước mắt và hông khô trái tim ướt át???
Chắc hẳn người ta phải thương nhiều lắm, yêu nhiều mới không ngại ngả đầu để vòng tay người còn lại, siết chặt lấy lưng mình mà nức nở, kể hết bao nhiêu buồn tủi trong lòng…
Chắc hẳn người ta yêu nhiều lắm mới mong muốn được ở cùng người đó mãi mãi, dù chẳng biết là sẽ buồn hay sẽ vui, cuộc đời nghèo khổ hay sung sướng…
Liệu rằng , có phải chỉ cần yêu nhau và khao khát có nhau thôi thì bão giông ngoài kia sẽ không còn là nỗi bận tâm?
Trời lạnh rồi, mình nhớ Hà Nội rồi, và hơn hết mình muốn được nắm tay, muốn được ôm chầm lấy ai đó mà nức nở, rằng dạo này mình bất ổn lắm!
Còn bạn, trời lạnh rồi, bạn có chùn lòng như mình không????