Không biết tới bao giờ, mình sẽ thôi không còn muốn đi La Pán Tẩn nữa. Cái chập chùng của lô nhô đồi núi, cái mềm mại của những con suối róc rách chảy đêm ngày, cái ảo ảnh vô cùng của những thửa ruộng sương giăng mây phủ.
Không biết tới bao giờ, mới thôi nghĩ về những ánh mắt ngây thơ đau đáu nhìn mình ngơ ngác rồi líu ríu dắt nhau một chiều biên viễn, những bàn tay nhỏ nắm thật chặt giấu vội sau vạt áo, những giọt nước mắt ngây thơ trong một chiều quan tái.
Không biết tới bao giờ,...