Sau một vài xét nghiệm, mình ổn nhưng tinh thần có vẻ vẫn mệt nhoài. Vậy đó, mình lại bắt vội chiếc xe và bắt đầu chuyến đi tiếp theo - Y Tý. Hành trình độc hành lại cứ thế bắt đầu theo cách rất ngẫu nhiên.
Ngày 1: 23h30 ngày 24/10 mình nằm gọn trên Cabin chiếc xe khách chạy thẳng từ Hà Nội đến thành phố Lào Cai. Xe chạy 03h50 sáng đến nơi, thời tiết Thành phố Lào Cai cũng không lạnh lắm, kiểu thời tiết mùa Thu se lạnh và mát nhẹ rất đặc trưng. Mấy anh đi xe điện trung chuyển chở trả khách của nhà xe chở mọi người về khắp nơi xung quanh thành phố, vì rảnh nên mình cũng theo lời rủ của các chú mà đi cùng để ngắm thành phố về đêm. Đi qua chiếc Cầu, ngắm những ngôi nhà Việt Nam và được chỉ những toà nhà cao tầng của nước bạn, cảm giác ấy nó cũng lạ lạ hay hay, hơi sợ sợ mà lại rất vui. Sau đó mình đi bộ quanh thành phố, đi ăn đêm chờ sáng và thuê xe đi lên Y Tý.
Ngày 2: Lào Cai - Thác Rồng - Y Tý
Hành trình bắt đầu Từ Thành phố Lào Cai đến Y Tý khoảng 80km, mình chọn đi thuê xe máy để chạy dù cũng đã nghĩ sẽ đi oto do hơi lười chút.
Đi theo lối Mường Khương, khoảng 40km đầu đường đẹp và cảnh đèo núi cũng đẹp rất đặc trưng của vùng Tây Bắc. Nhưng nhớ nhé, chỉ 40km đầu còn lại sau đó đường vào Thác Rồng và đi Y Tý xấu đến kinh khủng. Nó không gọi là ổ gà nữa mà là cả đàn gà, đàn trâu nằm ra đường, đường chỉ toàn những viên sỏi đá to bằng cả nắm tay người lớn nằm lổm chổm trên đường. Mình cũng đã ngã hai lần để đến được Y Tý.
Để đến Thác Rồng thì đi lối Mường Khum, đường đèo dốc bé và xấu và là đường đất nhé, thỉnh thoảng lại thấy mấy chú trâu đang đầm giữa vũng bùn giữa đường, nhìn hay lắm. Xuống thác Rồng, mình mất khoảng 30p đi bộ (người khác chắc mất khoảng 15p nhưng do mình thuộc người hệ công nghiệp nên tat tơi mới đến được thác. Lúc mình đến, thác không bóng người, nước trong vắt nhìn tận đáy và đẹp vô cùng, là vô cùng của vẻ đẹp của một con thác mà mình có thể tưởng tượng ra. Vách cao vút, nước đổ từ trên xuống phản quang tạo ra ánh cầu vồng, dòng nước mát len lỏi qua những kẻ đá chảy thành dòng suối cũng chẳng biết đi đâu. Những cây thuộc dòng dương xỉ, rêu xanh ngát trên vách đá quả là bức tranh tuyệt vời. Cứ đứng đó, ngắm vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, của núi rừng và tiếng hót của chim muông, không tiếng người, chẳng một tiếng xe cộ mà cứ ngỡ lạc vào xứ sở thần tiên. Nếu biết bơi và đi cùng đám bạn, có lẽ mình đã nhảy xuống dòng suối trong vắt đó để tắm cho thoả cơn thèm khát. Lần sau sẽ đi cùng đám bạn làm lại.
Sau đó là quay về Y Tý, lúc đi bộ lên mình thực sự rất đuối, do đói và khát, mình không có mang nước và phải đi bộ dưới trời nắng thời tiết ban ngày 30oC, thực sự mình đã sắp ngất do mệt mà phải nghỉ liên tục. Cũng may mình lết được. Nhưng các bạn lưu ý nhé, dọc được đi không có nhiều hàng quán và đồ ăn, nên chuẩn bị đồ uống và chút đồ ăn vặt đầy đủ phòng trường hợp như mình còn có cái mà dùng.
Lại lái xe qua những con đường, càng gần đến Y Tý đường càng xấu, đến đây bạn sẽ đi xuyên rừng đó, lá phong bắt đầu chuyển đỏ và chim hót say đắm lòng người. Mọi thứ ổn trừ con đường đến đó.
Mình rất thích câu: "Hãy thôi lo lắng về những ổ gà trên đường và tận hưởng hành trình. Tôi thích cảm giác là kẻ vô danh ở một nơi xa lạ." Chắc đây là động lực khiến mình cố gắng dù đã gã xe, đầu gối xước chảy máu, giày cũng hỏng luôn và mình đã lái xe bằng đôi chân trần đến Y Tý. Thật không tưởng phải không - nhưng mình đã đi như thế đó.
12h30, Cuối cùng cũng đến, tập tễnh đôi chân đất vào homestay mà khiến mấy bạn nhỏ nhìn cứ cười hoài, lại còn đi một mình nữa. Ăn vội bát mỳ và uống một chai bia, không còn thiết tha núi rừng, mình ngủ một mạch đến 16h30 do quá mệt, ngủ cho đến khi chị chủ homestay gọi dậy báo có một bạn cũng đi một mình và rủ ăn lẩu chung do cả hai đều muốn ăn lẩu nhưng ở đây không có bán lẩu cho một người.
Ờ thì, mình từ chối vì mình không có thói quen ăn cùng người lạ, từ chối đến hai lần, có vẻ họ cũng rất muốn ăn lẩu =)))
Hoàng hôn đang dần buông, mình lấy xe chạy sâu vào trong bản của người Hà Nhì đúng tầm mấy bạn nhỏ tan học, chạy qua chợ chiều, chạy vô cây hạnh phúc đúng lúc hoàng hôn, cảnh đẹp đặc trưng núi rừng. Những đứa trẻ trông em tíu tít nô đùa, đứa khóc đứa cười quanh con đường dốc đến cây hạnh phúc, xinh lắm. Cẩn thận khoá cổ xe rồi vứt ở đường và đi chơi, chỉ tiếc rằng, hành động cẩn thận ấy khiến mình không thể nào mở nổi khoá xe và đứng như chôn chân đến bất lực cả tiếng đồng hồ, bắt đầu lo sợ khi màn đêm cuống và không thấy có thanh niên đi xe máy qua chỗ này. Khi trời đã tối, mình loạng quạng lái xe về.
Khoảng 18h30, về đến homestay, mình bắt đầu dọn đồ ăn lẩu một mình cùng chút rượu. Nhưng thế giới này hay lắm, có những cuộc gặp hay lắm, lúc đó homestay có 4 người, mình, anh đi một mình tên Quốc người Sài Gòn đang đi phượt Tây Bắc một mình và vợ chồng cô Thuỷ. A Quốc sau khi nhờ chủ homestay hỏi ăn lẩu cùng mình thất bại thì đã chọn ăn cơm suất =))) nhưng được vợ chồng cô Thuỷ mời ăn cùng. Cô chú Thuỷ nhiệt tình vô cùng, cô chú mời mình rất nhiệt tình đến độ không biết phải từ chối sao để ăn một mình. Cứ như vậy, bốn người không hề quen biết ăn cùng nhau, kể nhau nghe, Cô Thuỳ bảo nhìn mình thấy cô hồi trẻ, một người chỉ cần muốn là sẽ làm, sẽ đi. Còn mình thì ước được như cô sau này, có người bạn đồng hành và rất chăm mình như cách chú chăm cô. Cùng nhau nhấm nháp rượu, lạnh, trăng sáng và có cả áng mây đêm bay lững lờ hay lắm, khoảng 9r tối cô chú đi nghỉ, mình và a Quốc nói chuyện tới khuya, chắc hơn 23h đêm, chả biết nói gì mà thấy cười hoài, hai anh em uống rượu không cho ấm và nói cười vang cả homestay cho đến khi không chịu nổi lạnh nữa, ai về phòng người đó đi ngủ. Lạ thật đó, mình không thích nói chuyện với người lạ khi đi chơi, chỉ thích một mình ngắm nhìn xung quanh, vậy chuyến đi này đã cho mình biết, thực ra cũng có người giống mình và những cuộc trò chuyện với người lạ cũng rất vui.
À, mình có thói quen mà mọi ngừoi bảo không tốt lắm: mình chỉ cần biết tên của ngừoi lạ, còn những thông tin khavs mình không có thói quen tìm hiểu trừ khi họ kể. Vậy nên, những ngừơi bạn mới kia mình cũng chỉ biết tên chứ không biết thêm điều gì =)))
Ngày 3: Y Tý - Thành phố Lào Cai - Hà Nội
Để định đến bản Ngải Thầu, đi Cầu Thiên Sinh nhưng do mệt, đêm lạnh mất ngủ nên mình không đi nổi, Sáng háo hức dậy lúc 4h, 5h, 6h,7h để ngắm mây mà không có rồi ngủ một mạch đến 12h, ăn uống rồi trả phòng. Nghe kiểu phí chuyến đi nhờ, nhưng với mình ngủ ngon và thấy vui thì đó là chuyến đi thành công rồi, còn những điểm đến hay những bức ảnh từ lâu không còn ý nghĩa với mình trong những chuyến đi.
13h bắt đầu lái xe qua những con đường, đi qua lán chợ dựng dọc đường củaays cô Hà Mhif bán rau, trời ơi, tôi mua 200k tiền rau tức là 8kg trong tình trạng chân tôi què và đường xấu. Nhìn không khác gì đứa đi buôn rau, tôi đã phải cho đi đám rau đó khi không đủ sức chở về. Thực ra, đó là thói quen đó, thói quen mua nhiều đồ của người dân một chút coi như mang niềm vui cho họ và mua cả niềm hạnh phúc cho bản thân.
Cứ như vậy, thong dong lái xe, hát vang và ngắm cảnh, đi qua vài chiếc cửa khẩu, rẽ vô cửa khẩu, chụp vài chiếc cột mốc, xuôi dọc sông Hồng ngắm nước bạn và nước mình mà lòng hân hoan đến lạ.
Hành trình kết thúc, lại lên xe về Hà Nội nhưng bản thân lại thấy như nạp được rất nhiều năng lượng mới.
Chuyến đi không có gì ấn tương so với chuyến khác nhưng lại rất ấn tượng có những câu chuyện với người lạ. Nếu hỏi có quay lại đây không, có lẽ là có vào một dịp nào đó phù hợp bởi sự đáng yêu và những trải nghiệm khó quên nơi này.