Tiếp tục chuyến đi lang thang 1 tháng, Phú Quý là điểm đến tiếp theo nó chọn, và nó nhận ra nó muốn sống nơi đây thật lâu lâu nữa, nó vẫn nghĩ sẽ tuyệt vời nếu mỗi ngày được thức dậy ở nơi này.
Sau khi ở Sài Gòn 3 ngày, nó thấy ngột ngạt và nghĩ đến việc rời đi. Rồi đêm đó, nó rủ được đứa em đèo nó từ Hồ Chí Minh đến Phan Thiết trong đêm, thời gian lái xe moto của hai đứa cũng mất 6h đồng hồ thì phải. Đường đêm đẹp, ngắm trăng sáng và sao trời, những đám mây vờn trên dãy núi nhưng rất mệt và nguy hiểm. Có lẽ đây sẽ là lần cuối nó đi đêm như vậy.
Đến Phú Quý khi trời tờ mờ sáng, Nó và đứa em ăn sáng rồi chờ chuyến tàu chạy lúc 14h30 chiều, đồ ăn Phan Thiết ngọt quá, nó không ăn được, đứa em quay lại Sài Gòn làm việc còn nó thì lang thang quanh thành phố chờ tàu chạy. Cuối cùng cũng lên tàu giữa thời tiết nắng như đổ lửa, khoảng 17h nó có măt tại Phan Thiết.
Nó được chị giới thiệu phòng trọ đón, nhưng khi đến phòng trọ thì nó không ưng lắm vì nhỏ và không có đồ gì. Vậy nó cũng chị kia lang thang tìm nhà nghỉ Phú Quý - Chiếc nhà nghỉ đường Võ Văn Kiệt xuất hiện.
Ở Phú Quý, việc đầu tiên là tìm nơi trú ẩn: bạn sẽ thuê phòng, thường homestay, nhà trọ hoặc nhà nghỉ. Giá dao động từ 2tr - 3tr5/tháng.
Thứ 2: Đó là thuê xe: Xe máy, xe đạp,... xe đạp ít lắm, mình thuê xe máy 1tr5/tháng
Tất cả đã đủ để bạn có thể duy trì cuộc sống ở đảo với chút tiền cho sinh hoạt và các hoạt động vui chơi hàng ngày.
Ngày đầu Phú Quý, sau khi tìm xong nhà nghỉ, nó chẳng hề nghỉ ngơi mà đi lang thang khu bờ kè đúng lúc hoàng hôn - hoàng hôn rực rỡ và ngồi ăn vặt các quán bờ kè. Nó ăn quá trời, nem, bánh tráng trọn, giò, ăn hết tất cả các món trong gánh hàng của người bán, vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn, ngắm những đứa trẻ tắm, ngắm các bạn trẻ loay hoay tạo dáng chụp ảnh. Rồi rất tự nhiên, nó bắt đầu len men nói chuyện với người dân đảo, chém gió mời dạo khách du lịch mua đồ cho chị bán hàng - đông khách lắm đó =))) Sau đó, gần gánh hàng rong nó ăn có hai chú mang đồ ra nhậu, có mực và cá gì đó, nhưng ăn rất ngon và nó rất muốn thử. Chắc nhìn gương mặt cười cười thèm ăn, các chú mời nó ăn thử mực nướng, con mực bé xíu nhưng rất ngon. Vậy là cứ thế, tự nhủ ăn một miếng thôi, rồi các chú mời uống bia, tự nhủ uống một cốc thôi, ai dè ngày đầu khi chưa quen ai, chả biết họ là ai, nó quất 4 lon bia và ăn hết cả đống mồi của các chứ, nhậu đến khi trời nhá nhem thì loăng quăng đi bộ về. Cũng chả biết nói gì với các chú mà nhậu gần 2h đồng hồ, bước đi cũng chao đảo. Thực ra bạn có thể sống mọt cách bất cần như thế vì rất vui nhưng cũng rủi ro, hãy đánh giá cả người bạn tiếp xúc nữa, không biết bằng cách nào nhưng nó may mắn gặp toàn người tốt trên hành trình độc hành.
Nó lững thững đi bộ về khi trời trở tối, về nhà nghỉ tắm rồi lại lang thang đi tập thể dục, hôm đó nó chưa có xe máy nên phải đi bộ. Nó lang thang khắp Đông Tây Nam Bắc một mình nhưng có một sự thật nó không phân biệt được trái phải, không biết xem bản đồ và khả năng ghi nhớ đường dường như không có. Vậy đó, tối ngày đầu tiên nó đi bộ dạo bên bờ kè, quanh đảo từ 20h tối và đi lạc đến 24h đêm trên đảo, buổi tối đảo tối và không có đèn, nó cứ lang thang trên con đường ngách, rồi Võ Văn Kiệt để tìm đường về khách sạn, mà đen cái khách sạn có 2 cơ sở, nó còn chưa nhớ nổi nên bị nhầm. Vậy là vừa đi bộ, chó sủa ầm ĩ cả đảo chẳng biết sao, sau quá mệt, nó ghé quán bánh canh trên đường Võ Văn Kiệt nhờ cô bán hàng chỉ đường, nhưng có một thứ nó yêu mãi: Cô ý ngừng bán hàng và trở nó nhà nghỉ, chứ đi bộ tiếp chắc nó bỏ mạng ngày đầu mất.
Khách sạn có thể ngắm nhìn được biển và những mái nhà dân từ trên cao, xinh lắm, bao quát cả đảo. Ngày 2, không biết sao do háo hức mỗi sáng ngắm bình minh, nó ở đảo thường dậy rất sớm, khoảng 05h sáng, thói quen này cũng được duy trì đến khi trở về đất liền và quay trở lại công việc.
Ngày 2, sáng cũng chỉ quanh quẩn ở nhà và đi bộ vì chưa có xe máy, tầm chiều mới có xe, nó mua vài đồ linh tinh, đi bộ, nói chuyện với cô chú chủ nhà và chiều ra bờ kè nhậu tiếp với các chú qua quen, thực ra là tập thể dục nhưng gặp lại các chú nên đành nhậu tiếp. Rồi nó gặp Thy và Phụng, hai cô gái ở cũng nhà nghỉ cùng tuổi nó, các cô gái này ra ngoài đảo ở cả tháng chỉ để học lặn =)). Đây là khi cuộc sống của dân đảo bắt đầu có những người bạn mới, đến giờ nó vẫn rất nhớ và quý họ. À mà không, tất cả những người bạn nó gặp trên mọi hành trình nó đều rất quý không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là rất quý,, vì sao nhỉ? Vì chả ai biết có gặp lại lần sau không, nhưng lần này, bằng sự trần trụi nhất của tâm hồn, bỏ qua mọi tính toán thì nó chơi với họ bằng sự chân thật nhất.
Phú Quý - nó có cả một hội sống một mình ở đảo. Hội này kỳ lắm, nhìn ai cũng đen nhẻm, hơi bần bần chút do ở đây chúng tôi mặc kệ nắng gió, cứ cùng nhau chạy loanh quanh khắp đảo từ sáng sớm đến đêm muộn.
Sau đó, nó cùng Phụng và Ly chơi với nhóm hội những bạn ở một mình trên đảo: Có chị Quỳnh - bà hoàng ngoại giao của Đảo, có lẽ cả đảo biết chị vì năm nào chị cũng ra ở mấy tháng, năm nay chắc được 03 tháng rồi mà chưa thấy chị về đất liền. Ước thực sự.
Sau đó gặp a Ying (tên thật là Duy Anh) dân Sài Gòn - anh trai bạn nhậu của nó. Con người với mái tóc dài và có nhiều trải nghiệm ối giời khi đến miền Bắc từ bé đến giờ, nên trong ký ức của anh, miền Bắc và Hà Nội thật là không xinh lắm, anh kể tóe loe tội cho một người đến từ miền Bắc, đang sống tại Hà Nội. Anh Ying thường chê nó khi mặc đồ đen, nhìn nó như góa phụ vậy, anh bảo nó thế. Nhưng anh hơn nó 4 tuổi nên quý nó theo tâm thế của người anh trai, nó cảm nhận thế còn không biết có phải không nữa? Nó vẫn nhớ ngày đầu tiên ngắm hoàng hôn với mọi người, nó đi ra bờ kè trước đợi, vừa đi vừa ngắm sợ bỏ lỡ cảnh đẹp và nó khóc. Xong nó nằm nhoài trên bờ kè, kê đầu vào balo ngắm mặt trời xuống biển với bộ đồ đen, không nói không rằng gì, các bạn và chị Quỳnh tíu tít chụp ảnh, còn nó vốn thực chả quan tâm đến chuyện những bức hình cả thời gian ở đảo. Đấy, cứ thế hai anh em ngắm hoàng hôn mà mọi người bảo nhìn nó lúc đó chán đời lắm, chán đời vô cùng. Sau khi hoàng hôn tắt, mọi người bàn nhau đi ăn, thì nó đòi uống bia, và hai anh em lóc cóc mua bia uống ở bờ kè, nói linh tinh đủ thứ, kể đủ thứ nhưng thực ra cũng chẳng kể gì.
Rồi nó gặp Khánh, Khánh là người chuyển đến nhà nghỉ sau nó vài hôm, ở cùng tầng, lúc này Phụng và Thy đã về đất liền nên cả khách sạn chỉ còn 2 đứa, hai đứa đi cùng nhau suốt những ngày ở đảo, nó cũng không biết Khánh sinh năm nào nữa, có lẽ là hơn tuổi nhưng hay gọi nhau bằng bạn. Nó hay nói chuyện xàm xí, kể những chuyện vu vơ mà người nghe nếu quá quan tâm thường bò lăn ra cười (có lẽ nghĩ bị hâm). Trái với sự xàm xí của nó, Khánh nói ít, tính cũng rất lạ và hay nhưng tốt tính, bạn có sở thích chọn phương tiện di chuyện chậm nhất nếu có thời gian, con người đi bộ cả 100km chỉ để gặp bạn. Cuộc sống bạn ý khá hay và chất, làm việc remote, mỗi tháng dừng chân tại một tỉnh để sống, đi một mình và bước ra ngoài thế giới vào thời gian ít người nhất.
Nó gặp Hương - cô bé nhỏ tẹo sinh năm 2k5 thì phải, nhanh nhẹn, đáng yêu và đích thị là người dân đảo, Hương thường tổ chức các buổi đi chơi cho mọi người: Đi ngắm bình minh cùng nhau, ngắm hoàng hôn cùng nhau, đi bắt còng, bắt ốc và đêm lấy đồ bắt được mang về nhà Hương nấu rồi cả lũ lại mang ra bờ kè ăn và uống bia. Cứ như thế, nó chưa nghĩ nhiều được về những dự định sau này nhưng tăng cân và tửu lượng là những thứ về đến đất liền làm nó sống dở chết dở, nó tăng 8kg. Hưng có tình yêu rất đẹp với. Nhà Hương cũng là tụ điểm ăn chơi của mấy anh chị em ở một mình. Thỉnh thoảng tự nhiên mọi người lại té qua khi giờ cơm tới, cả luc toàn U30, U40 đùng đùng kéo vào nhà cô chú ăn trực một bữa.
Ba mẹ Hương, những người dân đảo đắm, mẹ Hương bán bánh căn, nên mỗi sáng ngắm bình minh xong lũ lượt chúng lại kéo nhau vào nhà cô ăn sáng. Rồi có khi nằm ườn trên võng đến trưa ở nhà cô. Cô chú là những người dễ thương nhất nó biết, Có những ngày cả bọn kéo nhau vào nhà cô ăn mà chẳng báo, cơm ăn với quả điều, ít cơm và cô chú nhường cho chúng. Cô nấu những món chúng nó thích ăn, nó thích ăn lắm muốn cá ngừ nhúng dấm của cô. Bữa đầu tiên ăn, nó ăn 4 bát bún - Y Chang Heo =))). Sau đó, có nhiều món hay, mà có khi món cũng bình thường mà cô nấu mọi thứ trở nên ngon một cách kỳ lạ. Cô cũng quý chúng nó lắm, ngày nó phải về đất liền gấp, nó cứ nằm nhởn nhơ một mình ở võng nhà cô, ngắm trời, ngắm đất và ngắm cô. Cô lo lắng cho nó, thấy buồn khi ngày nó về đúng ngày gió lớn, cô cứ băn khoăn mãi sợ nó mệt làm nó chẳng muốn rời đi. Nó nhớ như in cái khúc cô khoe nó lon bia Budweiser. Nó cứ trêu cô giàu mãi, có đủ tiền mua hẳn bia Đức đắt tiền uống, rồi cô bảo mang ra cho nó uống thử, được biếu, cái cách cô uống vài ngụm nhỏ rồi phần nó khiến nó chẳng hiểu sao trên đời lại có người đáng yêu đến vậy.
Mai - cô bé sinh năm 2005, có 1 tình yêu 7 năm thật dễ thương với anh bộ, mai dễ thương, thường chụp cho nó đủ kiểu ảnh trên đời. Nó thì khác Mai, nó lười chụp ảnh, nó thích ngắm mọi thứ hơn nhưng gần đây cũng thay đổi vì trí nhớ ai cũng có giới hạn, nó sẽ quen đi gương mặt ai đó rất nhanh nếu không gặp thương xuyên. Nó không muốn điều đó nên nó cũng luyện thói quen chụp ảnh nhiều hơn chỉ sợ sau này sẽ quên đi.
Lịch trình sống trên đảo: Sáng dậy từ 05h sáng dậy ngắm bình minh, ăn sáng, đi chơi cùng nhau rồi đi ăn, lang thang lái xe 1 vòng quanh đảo, rẻ vào các hẻm nhỏ, ngách nhỏ, ngắm biển hoặc rẻ đâu đó đọc sách. Trưa tiếp tục rủ nhau đi ăn trưa rồi lại làm lang thang quanh, ngắm biển hoàng hôn, ngắm mọi người lặn và tắm biển (nó chưa tắm biển Phú Quý dù ở đó lâu) và ngắm hoàng hôn, đi ăn. Thỉnh thoảng sẽ lên rẫy với ông chủ nhà hái điều, làm linh. Tối lại tụ tập nhau ăn uống, đi cafe chill chill hoặc ra bãi biển bắt còng, bắt ốc,... và về nấu với nhau là đến 11h30. Có những đêm vô tri, nó lên mái nhà nằm ngăm sao cả đêm để nghĩ vớ vẩn đủ thứ. Đó là cách nó sống, còn như Khanh thì bạn sẽ về làm việc đến 12h rồi chúng tôi sẽ đi ăn cùng nhau, sau đó lại làm đến 17h30 rồi tiếp tục cuộc vui với mọi người, hay như anh Ying sẽ đi tìm các bạn nhỏ trên đảo làm mẫu quần áo để chụp ảnh cho page bán hàng. Mỗi người một việc, chả ai quan tâm. Nó là người bạn dù có là diễn viên nổi tiếng hay đại gia thì chỉ là con người.
Bạn biết thế nào là cô đơn không, là chính bạn cô đơn chú không phải bạn đang sống ở một hòn đảo xa hay một ngọn núi cao một mình.
Nhà có việc, nó lóc cóc bắt tàu về Phan Thiết rồi về Đà Lạt và kết thúc hành trình. Ngày nó đi về, nó khóc nhiều, rất nhiều, nó khóc như đứa trẻ vì lâu lắm rồi nó không vui đến thế, với những người bạn khiến nó thương đến thế. Những con người ở đây là những người lần đầu tiên khiến nó nhắn tin hỏi thăm quan tâm trước ở đất liền khi thấy mọi người bỗng nhiên không hoạt động gì trên các mạng xã hội.
Phú Quý - nơi nó sẽ ghé lại vào một ngày gần nhất, nơi chúng nó có những cái hẹn với nhau về ngày gặp mặt. Nơi ở đó, có cả bao niềm vui của một kẻ lữ hành.