Có lẽ đây là thiên đường hạ giới. Thật may mắn khi bản thân có cơ hội đặt chân đến vào lúc đẹp nhất. Bình dị mộc mạc nhưng lại biết cách làm du khách say đắm đến siêu lòng
Ngày 1: Đêm ngày 10/9/2023 Buổi đêm hôm đó, sau khi tan làm về nhà, mình khóa trái cửa, nằm ườn trên giường nghe nhạc và lướt điện thoại như kẻ vô định. Không ổn rồi, thực sự rất không ổn, mình nghĩ vậy và bắt đầu search Số điện thoại nhà xe đi Mù Cang Chải.
23h30 xe chạy, mình vội vã sắp gọn đồ bắt taxi đến Hồ Tùng Mậu. Lên được chiếc xe, bắt đầu ngoi ngóp vào booking đặt phòng, một chiếc Homestay nằm thật xa thị trấn, Thuộc thôn La Pán Tẩn và đi ngủ. Trong giấc ngủ, nó vẫn nghe loáng thoáng tiếng bác Tài: "Em này đi một mình lên đây, sao đi du lịch một mình thế nhỉ, chắc người yêu trên này" Một ngàn câu hỏi vì sao =))))))))))
Ngày 2 6h30 11/09/2023 Mưa lạnh, mệt làm nó ngủ quên, xuống giữa đoạn đèo cách chỗ cần xuống 15km, nó cứ thế lẩn thẩn đi bộ trong sương sớm và mưa phùn cho đến khi đôi chân mỏi dã dời không bước nổi, nó bèn nhờ một anh người dân ở đó cho đi cùng.
Anh nhiệt tình dẫn nó đến đủ nơi, đến đồi mâm xôi ngăm lúa vàng, đi sâu vào trong, tận trong ngắm con thác mà anh bảo chỉ dân địa phương mới biết. Thác cũng xinh lắm, nước chảy mạng và đương nhiên không một bóng người. Giờ trưa đã điểm, bụng đói cồn cào và điện thoại sập nguồn, nó theo chân anh đi về nhà anh ăn cơm =))). Sự thật thì cũng không khuyến khích các bạn, đặc biệt các bạn nữ sống kiểu hoang dại như này quá. Nó cũng đã cảm thấy bản thân quá may mắn khi toàn gặp người tốt trên hành trình. Có một căn nhà đang được xây, ở đây xây nhà, tất cả mọi người sẽ tập trung lại và làm giúp nhau chứ không thuê thợ làm.
Về đến nhà anh, ôi trời mọi người dễ thương kinh khủng, Bác gái - mẹ anh cực dễ thương. Bác lấy táo Mèo và rượu gạo mời nó. Nhưng nói thật là rượu đó khó uống vô cùng, nó nặng mà sau này nó mua 10l mang về - gia đình không ai uống nổi, anh trai mang lên công ty nhờ đồng nghiệp uống giúp. Vì đến đúng lúc cất nhà nên nhà ăn cơm rất ngon - thịt hẳn lợn con để ăn - lần đầu được ăn luôn. À, ở đây mọi người đánh tiết canh cũng lạ lắm, mọi người băm cùng rất nhiều rau, hành rồi trộn nhân và tiết vào. Ăn ngon hơn ở dưới xuôi rất nhiều. Nghe hay nhỉ - Tuyệt vời là nó ăn tất cả các món ở các nơi nếu mọi người có thể ăn. Cứ thế, mình lân la ở bếp phụ giúp bác và bé con dâu bên bếp lửa ấm mặc dù mình và bác nói chuyện không hiểu gì - bất đồng ngôn ngữ. Ngồi nói chuyện với bạn con dâu út mà năm nay mới có 15 tuổi =))), đã cưới được hơn năm. Bạn cũng hiểu rồi đấy. Rồi thế là bữa trưa cũng đến, tuyệt vời. Ngồi ăn và nghe mọi người kể, mình cũng kể mình đi lạc, đang đặt chiếc homestay như này để hỏi mọi người đường chiều đi tìm homestay. Nhưng bạn biết gì không, homestay đó ngay cạnh căn nhà này. Đỉnh cao của may mắn mang tên nó =))).
Ăn xong cơm, nó lọ mọ sang nhà bên cạnh nhận phòng và đi ngủ đến chiều muộn, tỉnh giấc lại sang nhà anh chơi như nó hồi nhỏ, tỉnh giấc sang nhà hàng xóm chơi đầu tiên. Rồi nó nhờ anh đèo đi chơi, đèo đến rừng trúc, đường đến rừng trúc mình nghĩ các bạn không nên tự đi vì nó chỉ khoảng 50cm và dốc, cua rất gấp, hôm đó mình đi mua phùn nên ngồi sau cũng thấy hãi. Đến rừng trúc thì bạn sẽ thấy trời ơi, mấy phim kiếm hiệp đánh nhau trong rừng trúc chắc quay đây rồi. Đẹp mê hồn. Tiếp theo anh chở mình đi đến Sống Lưng khủng long bằng đường tắt giữa trời mưa - và không phải con đường tắt nào cũng nhanh và đến được đích. Mưa trơn đường đất nên vui quay đầu về homestay.
Tắm rồi ăn cơm, Homestay mình ở có anh chị ngươi Sài Gòn đi du lịch khắp Đông Tây Bắc cùng nhau trước khi kết hôn. Eo ôi, dễ thương ghê đó, ngưỡng mộ ghê - Nó sẽ đi cùng chồng tương lai khắp Đông Dương, mỉm cười nó nghĩ vậy. Nhưng mà anh chị dễ thương thật. Tối đó anh chị ăn cơm cùng chủ homestay còn mình ăn một mình phía ngoài để ngắm trăng sao, uống rượu. Cơm có cá rán, gà nướng ngon kinh khủng. Cá chép nuôi ở ruộng thả lúc cấy, đến lúc gặt thì bắt ăn luôn. Ngon lắm ý - đặc sản Mù Cang Chải đó. Mình cứ ngồi đó, đêm tối thực sự, ánh sáng không bị ô nhiễm, dải ngân hà trên đầu, mây ngang vai, ruộng bậc thang dưới đất, mâm cơm trên bàn và rượu nồng trong chén.
Ăn cơm xong, anh chị chủ homestay rủ đi ăn cỗ - đó là lễ cúng thần. Lễ cũng thần lợn, mỗi nhà ba năm làm một lần, mời cả họ đến ăn, trong lúc ăn sẽ khoá cửa không ai được ra ngoài và kiêng ăn rau. Con lợn được chia làm 5 phần để cúng ốm thần lợn, từng người sẽ mang từng phân của con lợn đến để cúng tính từ đầu xuống. Trước khi ăn bạn uống hết bát rượu kia rồi lấy bát đó để ăn, ăn xong bạn sẽ uống thêm một bát rượu. Vầng, nó cũng uống hai bát và ăn cỗ đến 12h đêm ở đây.
Ngày 3: Nó thuê xe máy đi đổ đèo Khau Phạ - lúc đi, trời lạnh, sương sớm, gió lùa đến từng tế bào và chiếc tai nghe phát những bản nhạc tuyệt vời. Nó hân hoan hát vang cả vùng trời, vang cả con đèo như thể chỉ có mình nó. Rồi ghé lung tung chụp đủ thứ trên đời và gặp a Thào A Kỳ - hướng dẫn viên địa phương. anh có kể anh theo dõi và ấn tượng với bạn nữ cũng tên Thảo đi xuyên Việt một mình, đấy là động lức khiến anh thực hiện chuyến đi xuyên Việt 52 ngày. Anh chắc không biết bạn nữ đó là nó =))) mãi sau nó cũng mới nhận ra do thấy cmt của anh trên một bài review Xuyên Việt nổi lềnh phềnh của nó trên mạng xã hội. Anh đang đi cùng khách và rủ nó đi theo cùng do thấy nó đi 1 mình, và thế là đi, anh dẫn nó đến những con suối, bản làng của người Mông, người Thái cực xinh, đến những cánh đồng lúa, cây cô đơn ít khách du lịch hơn và đi mua cốm. A Kỳ chụp cho mình rất nhiều ảnh nhưng anh quên không gửi =)))
Đến trưa mình quay lại Thị trấn Mù Cang Chải, lại đổ đèo lần 2 nhưng mưa rào, trú mưa mãi nhưng cũng không tạnh, vậy lại lên xe đổ đèo dưới cơn mưa rào mùa đông, nó lạnh thấu tim ngan nhưng mà đã vô cùng.
Chiều đó ở homestay, nó tiếp tục theo anh chị chủ homestay đi bắt cá chép ở ruộng và hái táo mèo. Chẳng bắt được con nào, người thì lấm lem toàn bùn nhưng vui lắm, cười hoài thôi. Tối đó, nó vẫn ăn một mình, vẫn uống rượu say và khung cảnh vẫn quá tuyệt vời.
Ngày 3: Chỉ toàn ngủ, dậy săn mây một lúc rồi ngủ cả buổi sáng, ăn trưa và bắt đầu đi dạo quanh bản làng, thong dong đi bộ suốt nhiều tiếng ở trên bản thật vô định, bất chợt dừng lại, ngồi nghỉ bên vệ đường hoặc nằm ườn trên bãi cỏ để ngắm nhìn cảnh vật hoà cùng ánh nắng chiều dịu nhẹ. Bạn có thể tưởng tượng được không, cảm giác tự do tự tại giữa bức tranh tuyệt vời, những ruộng bậc thang lúa chín vàng xung quanh, bao phủ cả tầm nhìn, xa xa là núi đồi trùng điệp, con nhỏ đi lang thang trên những con đường vắt vẻo ngang trời nó tuyệt vời lắm.
Ăn tối xong, anh chủ homestay dẫn nó xuống thị trấn để đi xe về, dạo quanh thị trấn thưa người, uống ly cafe ngồi ngắm nhìn thế giới xung quanh đến nửa đêm thì bắt đầu lên chiếc xe khách về Hà Nội.
Một chuyến đi tuyệt vời mà nó đã có được, nó hiểu được cảm giác sống thật chậm, bình thản như mây trời, thong dong như nước chảy.
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
Một điểm đến lạ lùng nhất trong hành trình lang thang của mình - Đảo Hải Tặc khiến chúng ta ấn tượng ngay từ tên gọi. Thực chất đây là tên của một quần đảo gồm 18 hòn đảo (16 đảo nổi, 2 đảo chìm) mà lớn nhất là đảo Hòn Tre (Hòn Đốc). Nằm ở xã Tiên Hải, huyện Hà Tiên. Nơi đây cách bờ biển Hà Tiên gần 28 km và đảo Phú Quốc 40 km.
Mình bắt đầu đi du lịch một mình từ 2018 đến nay, cũng không hẳn là ít bạn nhưng mình thích cảm giác được im lặng, được tự quyết định mọi thứ và ghét phải lên kế hoạch hoặc đợi chờ cho mỗi chuyến đi để khiến mình thư giãn.
Dạo trước, mình hay lái xe đi phượt một mình đến các nơi mình muốn đến, những quyết định vội vã và bộc phát đi ngay. Nhưng đến năm nay, mình bắt đầu tạm dừng việc đi phượt một mình mà thay vào đó tìm những nơi xa hơi chút, phòng ốc ổn ổn, du lịch ít phát triển hơn và thuê căn homestay nhỏ để ở đó một mình vài ngày.
Tiếp tục chuyến đi lang thang 1 tháng, Phú Quý là điểm đến tiếp theo nó chọn, và nó nhận ra nó muốn sống nơi đây thật lâu lâu nữa, nó vẫn nghĩ sẽ tuyệt vời nếu mỗi ngày được thức dậy ở nơi này.
Một ngày đầu tháng Tư nắng nóng, nó lang thang Thủ đô rồi ghé Ga Hà Nội chụp vài bức ảnh. Với bản tính tò mò, nó đến quầy bán vé hỏi về chuyến tàu Bắc Nam, một chuyến đi độc hành chưa có ngày về lại bắt đầu...
Một đêm bình thường, đứa bạn khoe đang ở Mộc Châu tham gia giải chạy. Chỉ đơn giản hỏi vui "cần đi cổ vũ không?" Một câu trả lời "Có". Một chuyến đi lại bắt đầu.
Sau một vài xét nghiệm, mình ổn nhưng tinh thần có vẻ vẫn mệt nhoài. Vậy đó, mình lại bắt vội chiếc xe và bắt đầu chuyến đi tiếp theo - Y Tý. Hành trình độc hành lại cứ thế bắt đầu theo cách rất ngẫu nhiên.
Nó có một ước mơ sẽ một mình đặt chân đến bốn cực của Việt Nam. Cực Tây là nơi tiếp theo nó chọn. Do tình hình dịch bệnh, kế hoạch bị hoãn lại suốt 3 năm. Ngồi lướt facebook, nó thấy dòng tin Cực Tây đón khách trở lại, không nghĩ nhiều, nó đi ngay như thể dừng lại một giây lại mất nhiều năm nữa đợi chờ. Và thế, nó đó đặt chân đến Cực Tây Tổ Quốc.