Một ngày đầu tháng Tư nắng nóng, nó lang thang Thủ đô rồi ghé Ga Hà Nội chụp vài bức ảnh. Với bản tính tò mò, nó đến quầy bán vé hỏi về chuyến tàu Bắc Nam, một chuyến đi độc hành chưa có ngày về lại bắt đầu...
Nó: Chị ơi, tàu chạy Bắc Nam bao lâu thì đến Sài Gòn?
Chị bán vé: 38h em ạ, em đi ngày nào?
Nó: Em đi ngày nào cũng được hết, ngày gần nhất là hôm nào ạ? Đi giờ nào em có thể ngắm được đèo Hải Vân ban ngày chị nhé.
Chị bán vé: Ô, con bé này kì ghê =)) chị cười nói tiếp: Ngày mai, khoang 4 người/ lúc 20h30 nhé. Nếu không đi thì tuần sau mới có vé em nhé.
Nó: Vậy cho em một vé nhé, 1.748.000VNĐ e nhé.
Nó cầm chiếc vé trên tay, cũng chẳng thể tưởng tượng nổi ngày mai sẽ lên tàu đi Sài Gòn như thế nào? để làm gì nữa? Nhưng mà tiền cũng đã trả, vé đã mua, nó lại lững thững về nhà thông báo đi chơi vài hôm rồi xếp vội đồ cho ngày mai.
20h30, Chuyến tàu lăn bắt, hành trình độc hành bắt đầu.
Khoang nằm 4 người, có điều hòa, gối đệm cũng sạch, nó thầm nghĩ: "38h sẽ trôi nhanh thô" vì nó sợ do những đứa bạn đã ngăn rất nhiều vì mệt. Nhưng biết sao giờ, nó đã bỏ vé một lần vì sợ và đã hối tiếc.
38h trên tàu - Nó thấy gì?
*** Tinh thần của người lính cụ Hồ - thấy cả một ký ức thời chiến qua những câu chuyện của các cô chú
Một khoảng thời gian tuyệt vời, nó nằm cùng toa với một cô người Hải Dương nhưng sinh sống ở Bình Dương. Gặp cả vợ chồng cô chú người Nam Định vào Quy Nhơn sống cùng con trai. Cả hai cô chú đều là bộ đội cụ Hồ. Vậy đó, chuyến đi nó gặp ba người lính cụ Hồ, toa tàu lúc nào cũng cười vang vì những người lính gặp nhau kể lại chuyện cũ, chuyện chiến trường và tình đồng chí. Mỗi lần đi qua một tỉnh, các cô chú lại kể vanh vách những trận chiến nơi này, đặc biệt là ở Huế - nơi chú đóng quân, chú kể những cây bị giải chất độc cháy trơ trụi, kể mình, kể giặc. Nghe cách cô chú kể cảm giác những kỉ niệm đó như vừa xảy ra cách đây vài ngày, như cuộn phim đang tua ngược thật chậm để không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
*** Thấy sự hi sinh của những người cha mẹ, người phụ nữ và tình yêu của cả một đời
Cô chú từ Nam Định, đã xa quê 5 năm để vào chăm lo cho con cháu lập nghiệp trong Quy Nhơn, thấy niềm vui của chú khi kể về đứa cháu, khi đón đưa nó đi học. Thấy cả những khoản tích góp, mảnh đất được phân chia cho từng người con dù trai hay gái của các cô chú. Đó là sức lực cả một đời người chỉ sống vì con.
Thấy tâm tư cô hỏi nó: "Cháu ơi, đi du học đắt lắm không? Cháu cô bảo muốn đi du học, cô nghĩ mảnh đất đó sẽ bán để nó có thể đi du học nếu nó muốn". Dòng suy nghĩ của người bà nghe đứa cháu học lớp 12 kể về việc muốn đi du học. Các cô chú tự hào khi khoe những bảng điểm của cháu mình, khoe cả những lần bà cháu rủ rỉ, thưởng cho nhau khi cháu được điểm tốt, những lần những đứa cháu bị ốm,... Nó nhớ ngoại nó, ngoại cũng thương nó vậy, ngày mất ngoại nó không khóc và sau này nó có trải qua bao nhiêu chuyện cũng không có nỗi buồn như ngày ngoại bỏ lại mọi người.
Cô người Hải Dương, đi lính rồi làm văn công, sau này hòa bình về học đại học Thủy Lợi và vào Bình Dương công tác. Cô kể ngày đó làm nhà nước, cũng phong trào đoàn đội tập thể nhiều, giấy khen treo đầy nhà mà lương rất thấp, chẳng đủ ăn, vẫn phải đi làm thêm, bê vác, trồng keo,.... để nuôi con.
Rồi cô kể về chồng cô, người thương binh làm chú thay đổi hoàn toàn, chú trở nên cáu kỉnh, khó chịu và uống rượu nhiều hơn, cô gánh gồng một gia đình cho đến ngày các con trưởng thành, lấy vợ, lấy chồng và tiếp tục chăm những đứa cháu thơ. Cứ như thế, có lẽ đó là cách sống của người phụ nữ ngày xưa.
Vợ chồng cô chú đi cùng nhau nhìn yêu lắm, hai cô chú nhẹ nhàng, rủ rỉ trò chuyện với nhau mọi lúc, cùng nhau ngắm cảnh, một tình yêu, một đích đến và một đời. Cô chú yêu nhau từ ngày chú mới 18-20 đến giờ. Cách cô chú yêu nhau, dịu dàng bên nhau khiến nó và cô cùng chuyến ngưỡng mộ, một sự ngưỡng mộ hơn bất cứ tình yêu nào nó thấy trên mạng xã hội, một người yêu một đời khi xung quanh nó - những người trẻ có cách yêu hoàn toàn khác. Điều này càng làm nó ngưỡng mộ gấp vạn lần.
**** Thấy những cảnh vật tuyệt vời - đôi mắt như sáng hơn
Chuyến tàu chạy qua 21 tỉnh thành, nó như được đi xuyên Việt một lần nữa, ngắm rất nhiều cảnh đẹp dọc đất nước. Thấy những ngôi nhà chuyển dần thay đổi theo từng vùng, sự khác nhau ngôi nhà phía Bắc chắc chắn, miền Trung nhỏ nhỏ do bão lũ nhiều, và những ngôi nhà miền Nam nhiều sắc hoa. Thấy cảnh cũng thay đổi rất nhiều, từ những cánh đồng lúa bát ngát đến nương ngô, lại qua những vườn chỉ toàn dừa, những đồi keo, qua cả những dòng sông mênh mông, ngắm những chiếc hồ lớn và treo leo trên đèo ngắm nhìn bờ biển xanh ngát. Đèo Hải Vân quả là một trong những con đèo khiến chuyến tàu trở thành một trong những chuyến tàu đẹp nhất hành tinh.
Bạn sẽ thấy sự hùng vĩ của núi rừng, những bãi cái trắng, biển xanh ngắt bao phủ cả tầm nhìn. Thật chẳng thể tả nổi vẻ đẹp đó, chỉ có trải nghiệm mới biết đẹp đến nhường nào.
Biển đêm là điều nó thích nhất, đi qua địa phận Nha Trang vào đêm muộn, một màn nước hòa tiếng sóng vỗ mạnh vào vách đá để hiểu được sức mạnh của biển cả, những ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn trên thuyền của ngư dân tạo nên một không khí vừa tĩnh mịch, vừa hoang vu, khó có thể diễn tả vẻ đẹp đó, vẻ đẹp cần được cảm nhận bởi mọi giác quan.
05h45 sáng, tàu đã đến Ga Sài Gòn, nó cũng chẳng biết đi đâu, từ từ kéo chiếc Vali đi ra ghế ga tàu, ngồi tìm phòng để nghỉ. Nó đặt khách sạn ngay trung tâm Quận 1 để tiện đi lại. Và bắt vội chiếc grap về khách sạn nghỉ ngơi. Cũng chẳng nghỉ ngơi nhiều, nó lại lang thang, mang máy ảnh đi dạo, nắng và nóng khiến nó sợ, tiếng còi xe của ngày làm việc trong tuần lúc 08h sáng, đông nghẹt. Nó chụp được vài bức ảnh, đi ăn sáng, uống cafe vỉa hè, ly cafe không đường khiến chú bán hàng nhìn nó rồi bảo nó kì ghê.
Rồi nó đi bộ cả một ngày, loanh quanh đến Dinh Độc Lập - nơi lần nào nó cũng đến và ở đó gần cả buổi sáng. Sau lại tiếp tục lang thang những nơi mà khách hay ghé qua ở Quận 1, cứ thế thơ thẩn chụp ảnh và có một điều lần nào nó cũng làm ở Sài Gòn: Đến Dinh Độc lập và uống Cafe bệt ở đây, đi bộ ngắm tòa nhà Bitexco - biểu tượng cũ của Sài Gòn nhưng nó rất thích, uống cafe vợt khu quận 3, đi Waterbus lúc hoàng hôn, ăn hủ tiếu nhiều nhất có thể và khóc tại Sài Gòn.
Sài Gòn quá nóng, nó ở 3 ngày nhưng chỉ nằm ở khách sạn, đi bộ dạo dạo là phải ghé vô quán cafe ngồi. Nó thường ở nhà vào ban ngày và bắt xe ra bến Bạch Đằng uống nước, đi water bus, bắt xe đi ra bãi thả diều, rồi lại đi bộ, ghé vô chiếc pub nào đó ngồi đến nửa đêm một mình. 02h sáng sẽ đi ăn hủ tiếu gõ hoặc chạy xe quanh thành phố về đêm, qua những cây cầu.
Ở thành phố này, thành phố chắc chứng kiến nó khóc nhiều nhất chỉ sau Hà Nội, bởi nó vào đây chỉ để khóc cho đã đời rồi lại về nhà, lần này cũng vậy.
Đấy, cứ như vậy, nó đã được đi chuyến tàu Bắc Nam và cho mình nằm lười ở Sài Gòn một mình suốt ba ngày.
Chắc là buồn nhưng cũng không hẳn là quá buồn, có những trải nghiệm thật tuyệt vời để bạn tự mình bước qua. Nếu buồn, hãy để nỗi buồn chạm đáy để có thể cảm nhận niềm vui đến tột độ.