Blog PỜ MA LUNG - MIỀN ĐẤT HỨA CHO NHỮNG TRÁI TIM KIÊN CƯỜNG
cover

PỜ MA LUNG - MIỀN ĐẤT HỨA CHO NHỮNG TRÁI TIM KIÊN CƯỜNG

avatar
Dung Nguyễn dot Thứ 5, 03/10/2024
Theo dõi Gody.vn trên Google news
Pờ Ma Lung tọa lạc tại bản Nà Đoong, xã Bản Lang, huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu. Ngọn núi có độ cao 2967 m so với mực nước biển, được công nhận là đỉnh núi cao thứ 8 của Việt Nam, độ khó thuộc top 3 và có chiều dài quãng đường trekking gần 30km. Điểm leo cách thành phố Lai Châu ~50km, mất khoảng 2h ô tô. Chung Nhía Vũ có độ cao 2918 m - đỉnh núi nằm trên đường biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc, thuộc huyện Phong Thổ, Lai Châu, nhưng đường đi đơn giản nhất lại từ xã Y Tý, huyện Bát Xát, Lào Cai. Đỉnh này có lẽ không có gì đặc biệt nếu nó không xếp thứ 10 trong top độ cao. Từ năm 2019 thì có thể lên đỉnh này theo đường leo đỉnh Pờ Ma Lung do vị trí 2 đỉnh khá gần nhau. Vì vậy có thể đi combo cả 2 đỉnh Pờ Ma Lung và Chung Nhía Vũ nếu sức khỏe tốt.
Nhân một ngày đẹp giời, đầu tớ tự nhiên nảy ra ý định leo Pờ Ma Lung, nên tớ hú hét mấy anh chị trong nhà làm team bò núi. Năm nay nắng mưa thất thường như thế nên đến giờ vẫn không hiểu sao tớ lại liều chọn Pờ, lý do thì đoạn dưới tớ sẽ nói (thường thì tớ sẽ chọn điểm leo và liên hệ porter, các anh/chị trong nhóm cứ nhắm mắt đi theo, cũng chẳng ai thèm gàn). Nghe review, mọi người bảo nếu sức khỏe tốt thì nên leo cả Chung Nhía Vũ (cùng đường lên Pờ). Cũng kinh qua 4-5 cái đỉnh rồi, tớ hào hứng hú cả nhóm leo 2 đỉnh, mấy khi có cơ hội leo núi đâu. Và sau đó thì tớ biết là mình đã sai lắm rồi =))
Lịch trình sơ bộ:
- Ngày 1.9: a Páo sẽ đón team ở bến xe Lai Châu, đi ô tô tới Bản Lang. Sau đó đi xe ôm tới địa điểm leo -> bắt đầu leo -> lán nghỉ
- Ngày 2.9: sáng xuất phát leo Pờ Ma Lung, nếu ai đủ thể lực sẽ leo tiếp Chung Nhía Vũ, ai leo Pờ thì sẽ xuống lán, nghỉ ngơi trước. Leo 2 đỉnh sẽ phải leo tối.
- Ngày 3.9: xuống núi, dự kiến trưa hoặc đầu giờ chiều tới bản -> đi ô tô về tp Lai Châu -> giải tán quốc hội.
=> Quãng đường dự kiến leo Pờ ~30km, leo thêm Chung ~10km
Đây là cái lịch trình sau khi tớ đọc “en nờ” cái review. Chỉ thấy mọi người nói xấu dốc 3h, chê suối và sợ vắt ở Pờ thôi, chứ không thấy ai chê gì hết cả. Nên lúc a Páo nói có làm huy chương cho mọi người thì tớ hào hứng: Trẻ con mới phải chọn, người lớn lấy hết. Anh cứ làm cả 2 đỉnh cho bọn em. Đúng là những tấm chiếu chưa trải =))
Sau quá trình thanh lọc thành viên, thì nhóm tớ xuất phát với đội hình 4 người, toàn những thành viên của hội người đau lưng, sợ dốc, sức yếu và có tuổi. Do mỗi người ở một tỉnh khác nhau nên bọn tớ hẹn nhau tập trung tại bến xe Lai Châu. ~6h có mặt đầy đủ, cả nhóm kéo nhau đi ăn sáng và đợi a Páo. Sau khi bổ sung năng lượng bằng bát phở gà nóng hổi, cả lũ chuẩn bị sẵn trang thiết bị, lên xe tới Bản Lang. Lần đầu tiên đi leo núi mà được đi bằng ô tô 7 chỗ, cả nhóm mừng húm, nhe nhởn bảo nhau lần này chắc nhàn rồi.
Gần 2h ngồi xe, nhóm tớ được a Páo hướng dẫn vào trụ sở CA xã để đăng kí leo. Sau đó mới đi tiếp vào bản.
hình ảnh
2 siêu porter: A Páo và A Khệ
Đợi khoảng 30p để 3 porter chuẩn bị đồ, thì bọn tớ được các anh/chị trong bản đèo xe máy tới điểm leo. Vẫn là những quả dốc ngược tóc, đường xóc nảy mắt. Đi khoảng 8km là được tha rồi, lúc ấy là đeo balo lên và đi thôi. Và câu chuyện kinh dị mang tên “Pờ Ma Lung và con bé íu đuối” xin được bắt đầu:
hình ảnh
Sẵn sàng lên đường
Chương 1: Dốc khởi động
hình ảnh
Toàn ninja đi leo núi
❦ Pờ đập vào mặt tớ là cái nắng gắt trên đỉnh đầu, là những con dốc không kịp để người ta thở. Và điều tất yếu đã xảy ra, tớ có hiện tượng tụt huyết áp ? Đánh giá 1 cách công bằng là nhóm tớ chưa kịp khởi động đã phải leo dốc. Đã thế đoạn đầu điểm leo ít bóng cây, nắng rọi thẳng đỉnh đầu, mất sức rất nhanh. Quá đáng sợ!
Chương 2: Vẫn là dốc, nhưng có thêm suối và những chú vắt.
hình ảnh
Đỉnh Mỏm Quạ
hình ảnh
Nhìn chill vầy nhưng bên cạnh là a zai dân bản bị vắt cắn tùm lum
❦ Nhìn thấy mặt sau của núi Mỏm Quạ là vào rừng, đỡ nắng hơn. Tớ nghe review bảo Pờ khá nhiều vắt, nên sát ngày đi mới dám ho he là cung này có vắt, đỡ mọi người sợ vắt hủy kèo. Nên hôm đó ai có thuốc dùng thuốc, ai có dầu gió dùng dầu gió, có tinh dầu gì cũng lôi ra bôi hết, chỉ sợ vắt bám vào người. Lúc gần tới đoạn suối để ăn trưa, nhóm tớ gặp 2 anh trai bản, đang ngồi nướng cá suối. Thoáng qua chill chill vậy, nhìn kỹ lại thì 1 ông anh đang m.áu me chảy đầy chân. Hỏi ra mới biết là bị vắt cắn. Cả nhóm xanh cả mặt. Đã vậy vào rừng thì ngoài được tiếp xúc với vắt, chúng ta còn được sâu chào đón. Với 1 con bé ngay cả giun dế còn giật mình gào mồm lên được thì tớ cũng không hiểu là tớ lấy dũng khí ở đâu để leo núi nữa.
Điểm nghỉ trưa không chê được chỗ nào
❦ Sau khi ăn trưa xong, cả nhóm lại hò nhau lên đường. Khúc này ăn xong, có sức hơn, nên tớ lại hào hứng lắm. Nhưng mà cứ đi, cứ leo là cứ thấy dốc. Cảm giác 1 mạch lên hẳn đỉnh núi ấy. Tớ phải hỏi porter đến mấy lần, đã dốc thế này thì dốc 3h nó như thế nào ạ. Các anh rất nhẹ nhàng, cũng thế thôi e, không khác gì đâu mà. Tớ đã tin là thật đấy =))
Chương 3: Vẫn là dốc, nhưng là DỐC 3H
hình ảnh
Điểm khởi động của dốc 3h
❦ Pờ nổi tiếng với suối và dốc 3h. Tại sao lại gọi là dốc 3h? Theo giải thích của dân leo núi, thì với tốc độ của người bình thường có sức khỏe tốt, sẽ leo dốc trong 3h. Tớ đã từng đinh ninh là sức khỏe của mình leo dốc chắc cũng ổn. Nhưng hiện thực thì thật tàn khốc. Chưa bao giờ tớ nghĩ là sẽ có 1 đoạn đường nào mà 95% là dốc (chắc phải 60-70°) như thế. Ai thì tớ không biết, nhưng để vượt qua những đoạn dốc kinh khủng ấy, tớ đã phải dùng cả 2 tay 2 chân để bò. Chưa bao giờ tớ lại tin lời porter đến thế, bởi lúc ấy không biết tin vào điều gì nữa, chỉ mong anh nói còn 1h nữa lên tới lán là tới lán thật, mà ôi thôi, vẫn là 1h của porter lạ lắm =)))
Dốc dựng đứng ?
❦ Bắt đầu leo dốc 3h là 15h20, bọn tớ kết thúc dốc 3h là gần 19h. Lúc ở nhà tớ đinh ninh là ngày đầu tiên leo nhàn lắm, lên lán sớm có thời gian ngồi nướng khoai, nướng ngô. Nhưng hiện thực vả cho không trượt cái nào. Qua dốc 3h, nhóm tớ phải đi thêm ~1h trong rừng thảo quả. Là vừa đeo đèn pin, vừa khua khoắng gậy vì sợ trời tối có rắn. Tớ cận khá nặng, bình thường rất hạn chế đi tối, đây lại còn là đi đường núi trời tối, nên đây là lần đầu tiên tớ muốn khóc khi leo núi đến như thế =)) Lên tới lán là 20h. Chính thức vô tri.
Lên ngắm hoàng hôn rồi về ăn tối thôiiiiii
Chương 4: Đường lên đỉnh vinh quang
❦ Bởi chưa biết sợ là gì, nhóm tớ vẫn hào hứng chốt leo 2 đỉnh. Nên a Páo hẹn cả nhóm 5h sáng sẽ bắt đầu đi. Cho huyết áp lên bằng 1 bát mì tôm full topping, cả nhóm áo quần sẵn sàng lên đỉnh. Hôm qua chỉ định a Páo đi cùng, nhưng chắc k yên tâm về tốc độ người trước người sau của bọn tớ, nên cả a Khệ cũng đi lên luôn. Đường lên thì vẫn chill. Toàn suối và dốc. Nhưng phải công nhận suối ở Pờ thật sự rất đẹp, trong vắt. Thảm thực vật xanh mướt, nguyên sơ. Tớ rất tự hào khi được 1 bé vắt bám lên túi, may mà chưa bị cắn. Chê dốc thế thôi nhưng đi những đoạn rừng trúc, thì như trong phim kiếm hiệp, mỗi tội mệt quá nên tớ không lôi điện thoại ra chụp được. Quên chưa nói, nhóm tớ là nhóm thứ 2 mở màn cho mùa leo năm nay của Pờ. Nên có thêm vụ porter tay lăm lăm con dao, vừa đi vừa phạt đường. Đến vành đai biên giới cũ, nhìn trời trong mây trắng, 2 anh porter khẳng định chắc nịch: để áo mưa lại, trời k mưa được đâu. Ấy thế mà qua đoạn ngã 3 rẽ qua đỉnh Chung, thì ông giời quá hiểu lòng người, rắc cho nhóm tớ 1 trận mưa làm cả bọn xanh mặt. Vừa đội mưa, vừa lo dính mưa tối về sốt mà vẫn phải cố bò lên đỉnh. Đến đoạn nào mà nhìn trời thoáng thôi là tớ cũng mừng lắm, nghĩ là lên tới đỉnh rồi. Nhưng nào đã tới, dốc vẫn còn trước mặt. Bò, bò nữa, bò mãi thì gần 11h tớ cũng chạm tay được tới đỉnh chóp. Quá là tự hào vì bản thân mình!
hình ảnh
Đường toàn suối và dốc
Nhưng mọi thứ đều quá xứng đáng...
Chương 5: Vượt qua nỗi sợ suối
❦ Do sợ trời mưa, đường về nhiều suối nên sau khi suy nghĩ thì tớ cùng đồng bọn quyết định sẽ xuống lán luôn chứ không leo đỉnh Chung nữa. Cứ nghĩ như vậy sẽ dễ đi hơn nhưng sự thật thì không đơn giản như vậy. Tớ là đứa sợ dốc, cổ chân của tớ hơi yếu nên trong khi mọi người lao băng băng xuống dốc thì tớ sẽ là đứa dò từng bước một. Khi ai cũng nghĩ xuống dễ hơn lên thì với tớ, lên là sợ mệt, xuống là sợ chấn thương. Và vẫn câu chuyện, dốc của Pờ nó thẳng đứng. Do lần này sợ đi suối ướt giày nên tớ chuyển sang đi ủng. Đã test qua khả năng đau chân với Hàm Lợn nhưng tớ đã đánh giá thấp dốc của Pờ. Nên tình trạng của tớ là vừa sợ trật bàn chân, vừa đau đầu ngón chân => gần như bò xuống lán. Từ lúc xuống là các thành viên khác đi trước với a Khệ, còn tớ bò tụt hẳn lại phía sau với a Páo. Để dễ hình dung thì tớ bò 25p, a Páo nghỉ 25p, sau đó a Páo đi 5p là bắt kịp được tớ =)) Đến đoạn bắt đầu có suối thì mới là thử thách của tớ khi mà lúc ấy đầu bảo nhưng chân không nghe nữa, và suối thì trơn, chảy tương đối mạnh. Lúc ấy là tớ lại có cảm giác muốn khóc của tối hôm trước. Hôm về nhà, tớ có xem lại video mà mọi người quay lại cảnh tớ vượt suối thì đúng là tốc độ của sên bò. Phải nói là a Páo cực kỳ kiên nhẫn với tớ. Tớ chính thức về được lán là hơn 17h (mọi người về trước tớ ~1h =))
Đi leo núi nhưng chỉ hóng xem tối được ăn cái gì
Chương 6: Vượt qua chính bản thân mình
❦ Lần này được bao thầu cả lán, nên cả 2 tối tớ đều đòi được ngâm chân. Tối hôm trước thì còn có tác dụng, nhưng đến tối ngày 2 thì gần như k còn cảm giác gì. Này là điềm báo trước 1 ngày vật vã rồi. Vẫn là 4h sáng dậy, lần đầu tiên đi leo núi được lót dạ bằng bát cơm rang cháy sườn, 5h15 cả bọn lên đường xuống núi. Với tốc độ sên con của tớ, a Páo nói thời gian xuống dốc 3h sẽ bằng thời gian lên =)) Và vẫn là a Páo kèm tớ xuống núi. Một mình tớ hành a Páo đủ 1 ngày rưỡi xuống núi. Nghĩ vẫn thấy tội ông anh. Và thật sự nhóm tớ quá may mắn khi trời chỉ lắc rắc mưa bóng mây, chứ với địa hình của dốc 3h, toàn rừng trúc, lá rụng thành thảm dày thì mưa to đúng chỉ có nước quay lại lán. 9h40 tớ xuống được hết dốc 3h, và mọi người đã ngồi đợi tớ hơn 1h rồi. Qua được dốc 3h là tớ vô tri lần thứ “en nờ”. Ai nói gì cũng không nghe, ai hỏi gì cũng không nói. Thêm một lưu ý cho anh em nào định leo Pờ, đó là đoạn xuống dốc 3h tương đối dễ lạc. Nhóm tớ lúc đầu chia 2 team theo a Khệ và tớ theo a Páo. Do tốc độ không đồng đều nên cháu tớ bị tụt lại so với 2 anh chị đi với a Khệ. Thế là rẽ nhầm đường, phải vòng lại khoảng 20-30p. Nên tốt nhất là luôn đi kèm với porter, chứ ăn hại như tớ mà lạc thì đúng là ở lại trong rừng luôn.
❦ Ngồi nghỉ được chút là lại phải lên đường cho kịp giờ xuống núi. Và câu chuyện tiếp tục là xuống dốc, và sợ vắt. Tới được điểm ăn trưa, cho được nắm cơm vào miệng thì mới chính thức nói lại được. Tớ trêu a Páo là đi leo núi xong thì em chính thức mất khả năng ngôn ngữ, chỉ gật và lắc được thôi. Hôm trước có bàn là lúc về phải đi qua thác Rồng cho mấy ae tắm suối, hỏi lại a Páo thì anh bảo 2 đường như nhau thôi, đi rồi mới biết anh lại lừa bọn tớ. Lúc đường rẽ xuống lối đi thác Rồng tớ bị lạc, đi về đường cũ. A Páo gọi với lại, tình hình khi đó tớ bất lực lắm rồi, hỏi han kĩ là 2 đường có như nhau không, thì anh vẫn chắc nịch, như nhau! Thôi thì tớ vòng lại để nhỡ đâu được ngắm thác thì sao. Nhưng đời không như mơ. Lại là những chiếc dốc thẳng đứng. Lần này tớ chính thức xuống dốc bằng cách trượt mông, không đứng dậy nổi nữa. A Páo nhìn tớ bằng ánh mắt đầy bất lực. Và đây cũng là lần đầu tiên mà khi leo núi, tớ không thể tự xách nổi balo, a Páo phải cầm giúp tớ từ đoạn xuống thác Rồng. Đến gần thác thì cả 3 chị e đều chung một lòng chỉ muốn xuống bản, kệ rồng với chẳng rắn, mặc dù nó chỉ cách tầm 100m nữa. Vậy nên mỗi anh tớ vòng vào xem thác. Mặc dù giờ nghĩ lại rất tiếc nhưng lúc ấy thì đúng là lực bất tòng tâm. Lúc mà bắt đầu nhìn thấy ruộng lúa của dân bản trước mặt, là tớ lại muốn khóc, vì đã xuống được đến bản, đã vượt qua được chính bản thân mình, cảm ơn chính bản thân mình không bỏ cuộc, vẫn tự cố gắng lết xuống núi. Quá tự hào vì bản thân! Và câu chuyện kinh dị đến đây là kết thúc.
Hành trình sóng gió vậy thôi nhưng dưới bản thì mọi thứ quá đỗi bình yên
Lần leo này, tớ có nhiều điều tiếc nuối, nhưng cũng có khá nhiều điều tự hào vì bản thân mình. Và sau lần này, khả năng phải đợi 1 thời gian cho đỡ sợ núi mới dám leo lại. Mặc dù các anh porter đều bảo leo được Pờ rồi thì sợ mỗi Pusilung với Nam Kang thôi. Nhưng con bé sợ dốc vẫn đang sợ núi. Nếu các bạn có ý định vượt khó với Pờ, 1 lời khuyên chân thành là phải tập luyện thật nhiều, xem thời tiết thật kỹ. Pờ Ma Lung là tựa game phiêu lưu mà bạn sẽ thấy những thứ mình được chiêm ngưỡng xứng đáng hơn nhiều những khó khăn mà bạn đã trải qua.
lai châu

Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.

Viết blog ngay
Đã cập nhật vào ngày 3/10/2024
Love
0 Bình luận
avatar
Dung Nguyễn

Xin chào, bạn đang ngó qua trang cá nhân của một con ngáo thích nhận mình là A Solivagant! =))

0 Quốc gia
32 Tỉnh thành
5 Người theo dõi
0 Đang theo dõi
icon Theo dõi
Kiếm tiền cùng Gody icon My Travel Map
Bình luận
*Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để bình luận và chia sẻ nhanh hơn
Bài viết liên quan
Bài viết cùng tác giả
Sinh nhật 24 tuổi, nhìn mọi người đi Đông đi Tây, vào Nam ra Bắc, tớ ước mơ mình có 1 chuyến xuyên Việt. Sinh nhật 25 tuổi, dự định xuyên Việt đã lên được 70% kế hoạch.... Vì 1 vài lý do cá nhân, cũng 1 phần chưa đủ can đảm, tớ đã hủy chuyến đi vào phút gần chót, rồi chọn cho mình chuyến đi nhẹ nhàng, ngắn ngày hơn. Và tớ gọi nó là những ngày lang thang...
Khi dự báo thời tiết nói cả miền Bắc sẽ mưa những bạn vẫn muốn leo Lùng Cúng? Okay, vậy thì cứ xách balo lên và đi thôi. “And, when you want something, all the universe conspires in helping you to achieve it.”
Bạch Mộc Lương Tử - Đại dương mây giữa núi rừng Tây Bắc Bạch Mộc Lương Tử là tên được khách du lịch đặt cho đỉnh núi cao nhất trong dãy núi Ky Quan San - dãy núi này là ranh giới tự nhiên giữa hai xã Sin Suối Hồ huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu và xã Trung Lèng Hồ huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai. Đỉnh cao nhất của dãy có độ cao (tùy theo nguồn) là 3.044, 3.045 hoặc 3.046m.
Khi tạo hóa không ban cho con người đôi cánh nhưng Thượng Đế lại tặng cho họ giấc mơ bay lượn...
Đây là câu chuyện kể về hành trình khá "bão táp" của một chú vịt lạch bạch lên núi
Sau khi bị bể cái kèo ngắm hoa gạo Hà Giang thì trong một cơn bốc đồng, tớ mò tìm vé máy bay đi Phú Yên. Và thấy nó cũng rẻ, và tớ lỡ tay bấm đặt vé, và tớ ... lại xách balo lên đường đi ăn xin.
Câu chuyện bò lên núi của 1 con vịt