Blog "Ninh tên nà" Putaleng - Xin chào Putaleng
cover

"Ninh tên nà" Putaleng - Xin chào Putaleng

avatar
Dung Nguyễn dot Thứ 3, 03/05/2022
Theo dõi Gody.vn trên Google news
Đây là câu chuyện kể về hành trình khá "bão táp" của một chú vịt lạch bạch lên núi
Năm ngoái, tớ có leo Lảo Thẩn và Bạch Mộc. Sau vụ đi Bạch Mộc về, tớ đã nghĩ là mình sẽ không leo trèo gì hết nữa. Nhưng không, với một câu rủ rê vu vơ của ông anh: Kiếm chỗ leo tiếp đi!, cái đam mê trekking nửa mùa của tớ lại vụt dậy, đùng đùng đòi leo Pusilung. Tuy nhiên, Pusilung chưa có lán nghỉ nên tớ đành chọn Putaleng(cao 3.049m, độ khó top 3).
Thường dịp 30.04 thì thời tiết khá đẹp. Tớ cũng đã đinh ninh như thế. Cách 2 tuần trước khi đi, dự báo nói có áp thấp. Thế là cả nhóm xác định tinh thần: test nhân phẩm thôiiiii. Đặt xe, book porter hết rồi, mà nhìn cái dự báo thời tiết chán không buồn nói. A.Páo - porter đợt này- cam kết là vẫn leo được, chỉ hơi vất vả hơn một chút thôi. Nên là tớ mua hẳn 9 bộ áo mưa(nhóm 5 người), nhắm mắt bịt tai chờ ngày lên đường.
- Đi hướng Hồ Thầu - về hướng Tả Lèng.
* Ngày thứ 1: Hà Nội – Lai Châu – xã Hồ Thầu – lán nghỉ (thời gian leo: ~7-8h)
* Ngày thứ 2: Đỉnh Putaleng (thời gian leo: ~ hơn 8h)
* Ngày thứ 3: Quay lại bản Tả Lèng - Hà Nội (thời gian leo: ~6h)
=> Tổng hành trình ~30km đường rừng
Day 1: Hành trình tới lán nghỉ 2400m
Đây là hành trình mang tên bão táp bởi nó mệt ngay từ lúc chưa lên xe. Chẳng là tớ có đặt xe trên web Vexere, đinh ninh là có vé xong xuôi hết rồi. Chiều hôm đi còn nhận được tin nhắn và bên nhà xe gọi điện, báo ra sớm 1 tiếng. Cả nhóm hú nhau, đến đúng giờ, ra tìm xe, thấy xe của nhà xe rồi, báo phụ xe và an tọa trên chỗ đặt trước. À, đây là cách đi của năm ngoái. Còn năm nay ư, khồngggg, báo phụ xe, phụ xe lắc đầu: không thấy sđt của em nhé! Tớ loạn lên, gọi điện hỏi các kiểu, cũng được hứa sẽ được sắp xếp chỗ nằm. Gần 1 tiếng, sau khi tớ bám dính lèo nhèo các kiểu với a zai lái xe, thì bọn tớ được gửi sang xe khác ở cổng đại học Ngoại ngữ. Và thế là 1 đêm nằm sàn và cuối xe bắt đầu. Tớ được trải nghiệm cảm giác xe đảo như rang lạc, và nóng như cái thời tiết Hà Nội giữa hè. Một đêm gần như không ngủ.
Hơn 5 rưỡi sáng, bọn tớ xin dừng ở Km17 Lai Châu, và đúng như dự đoán, trời sấm chớp đùng đùng. Bọn tớ được a.Páo đón về nhà, ngồi nhìn cái thời tiết làm người ta không yêu thương được. Ăn sáng, chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, hơn 8h cả nhóm xuất phát.
hình ảnh
Let's goooooooooooooooooo
hình ảnh
Này thì tắm suối à (¬‿¬ )
Đoạn khởi động của Putaleng khá dễ, bọn tớ vòng vèo qua một đoạn mương dẫn nước. Hết mương thì mưa bắt đầu nặng hạt, trong đầu tớ bắt đầu có suy nghĩ: quả này đi được nửa núi rồi lết về cho xem. Nhưng bắt đầu vào rừng thì trời tạnh mưa, và tớ đối mặt với một câu chuyện kinh dị mang tên: SUỐI. Ở Putaleng, suối đẹp, mát lạnh, trong vắt nhưng không dễ thương tí nào, nhất là vào mấy ngày mưa. Trước khi đi, để rủ được thêm người thì tớ đã hứa hươu hứa vượn với bạn là đi được tắm suối, và có suối thật, mỗi tội không ông nào dám xuống tắm. Nước lạnh tê tái, chảy xiết trôi người :v Có đoạn tớ còn vinh hạnh được mọi người bế qua. Đúng là không hổ danh đứa ăn hại nhất nhóm @@ Chưa kể, may mắn thì bạn sẽ gặp vắt, còn sâu thì bỏ qua, kiểu gì cũng dính. Tớ được hẳn 2 bé sâu lông lá đầy mình bám lên tay. Bảo sao thường thì sau 30.4 là kết thúc mùa leo ở phía bắc. Đi rừng vào mùa mưa thì đừng hỏi tại sao gặp bé na với bé vắt.
hình ảnh
Một đoạn được coi là đường đẹp của Putaleng(っಠ‿ಠ)っ
Bài học kinh nghiệm mà lần này tớ rút ra được là phải khảo sát địa hình trước khi đi để chọn giày. Như Lỗ Tấn đã từng nói: "Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi!" Qua suối thì trơn, hết suối thì đến dốc đá, hết dốc đá thì đến dốc đất lầy. Suy ra: đáng lẽ phải đi ủng! Giày của cả nhóm rơi vào tình trạng: ngấm nước và đen màu đất. Mọi người trêu nhau: thả cái giày ở đầu nguồn thì chắc cá chết nổi bụng lên hết :v
Xuất phát khá muộn nhưng các đoàn khác còn đi muộn hơn, nên dù với vận tốc vừa bò vừa lết của mình, nhóm tớ vẫn là nhóm đầu tiên về tới lán nghỉ. Cảm giác vi diệu lắm. Chọn giường xong xuôi, cả nhóm hú nhau đi gột giày với đi tắm. Ta nói chứ cái nước suối nó như vừa chui ra từ ngăn đá tủ lạnh luôn, không nỡ ngâm chân xuống. À đấy là ra suối rửa giày chứ còn tắm thì bọn tớ mua nước nóng ở chỗ lán nghỉ, dám tắm suối chắc hôm sau xác định tu tiên trên núi luôn. Làm xong đủ trò rồi mới thấy các đoàn khác về lán. Lúc ấy thì mình trùm chăn đi ngủ, chờ cơm tối thôi.
Lần trước các a porter vác cả con nhợn con lên núi, lần này a.Páo đỡ hơn, chỉ thịt sẵn gà đem lên thôi. Hơn 7h, cả nhóm được gọi dậy. Cơm tối thì vẫn ngon như ở nhà hàng 5sao. Lại còn bonus quả rượu dâu rừng mà hồi sáng tớ đòi a.Páo vác đi. Chội, cảm giác cứ gọi là phê vắt lưỡi. Ăn uống no say, bò vào giường mặc thêm áo khoác, trùm cái chăn đi ngủ mà trong đầu tớ chỉ khấn: Cầu trời mai lên đỉnh không mưa!
Day 2: Putaleng thẳng tiến
hình ảnh
Một chiếc cafe thơm lừng (♡°▽°♡)
Sáng thức giấc ở một nơi khá xa, thấy trời trong hơn, cả nhóm tớ thở phào, giục nhau ăn sáng rồi còn lên đỉnh. À, lần này a.Páo chu đáo còn chuẩn bị cafe. Cái mũi được ngửi mùi cafe thơm giữa núi rừng, cảm giác này các bạn không đi núi sẽ không tưởng tượng được ra đâu :v Hôm nay không phải mặc áo mưa nên tớ quyết tâm lôi điện thoại ra chụp ảnh. Đến cái lá rừng cũng chụp, chụp cho bõ cái công bò lên núi, cho bù cái ngày hôm qua không được chiếc ảnh nào. Nói thì nói vậy nhưng địa hình và thể lực của tớ không cho phép tớ lôi điện thoại nhiều: mắt thì nhìn đường, tay còn bận bám rễ cây để bò dốc. Tối hôm trước có mưa đá nên bọn tớ ban đầu thì gặp trân châu trắng, lên gần đỉnh thì thấy trân châu đen. Càng lên gần đỉnh thì đường càng lầy, tớ lại càng ước có đôi ủng để đi =(( Rút kinh nghiệm sâu sắc lần sau.
hình ảnh
Trân châu trắng vị Putaleng =))
Giày dép thế này thì hay là thôi, mình không xuống núi nữa (×﹏×)
Chính thức chạm tay lên đỉnh là gần 12h. Theo lịch thì bọn tớ sẽ quay lại lán để ăn trưa rồi di chuyển xuống lán 1800m. Nhưng trong nhóm có 1 đứa sợ dốc, 1 ông đau lưng, 1 thằng hơi căng cơ( thực ra là do tớ bắt nó phải đi cùng tớ), và tớ cũng không muốn đi rừng tối nên bọn tớ nhờ a.Páo giữ giường giúp, quyết định tối nay ở lại lán hôm qua. Xuống đến lán cũng gần 4h chiều, làm các thủ tục dọn dẹp rồi ngồi chờ ăn tối. Lúc đầu cả nhóm tính sang giao lưu với đội bên cạnh để xin mấy củ khoai cho vào nướng mà không được. Tớ đã định đi ngủ sớm rồi. Thế nào mà thấy a.Giàng - e trai a.Páo gọi vào trong bếp, khoe 1 túi khoai tây( không biết là kiếm được ở chỗ nào :v) Thôi thế này thì ngủ nghê gì nữa. Cả team xuống bếp, nướng khoai, uống cafe, rồi ngồi hóng chuyện lấy vợ ngày xưa của a.Páo. Những lần trước do mệt, và cũng 1 phần các porter khá ít nói nên tớ sẽ đi ngủ sớm. Lần này mới thấy, mục đích chính của đi rừng là để giao lưu, kết bạn làm quen với mọi người( thật ra là để hóng mấy vụ bắt vợ trên này thôi :v)
hình ảnh
Bonus ít rượu thì cứ phải gọi là phê vắt lưỡi ٩(๑˃̵ᴗ˂̵)و

hình ảnh
Đặc sản Putaleng: giày nướng + hóng chuyện trên bản
Day 3: Lạc vào khu rừng cổ tích
Theo như lời a.Páo, đường về theo hướng Tả Lèng đẹp lắm, nên tớ khá mong chờ. Sợ con bé íu đúi làm chậm tốc độ của nhóm thì hơn 5h sáng cả nhóm đã hú nhau dậy. Chuẩn bị đồ đạc, ăn sáng, tính làm thêm cốc cafe mà hôm qua mấy cái miệng nhôm uống hết cả hộp rồi nên thôi, tư trang sẵn sàng về bản.
Đẹp như trong truyện cổ tích
Tuy đôi chân đã khá đau sau 2 ngày lên rừng, nhưng do đường về dễ đi nên tớ vẫn còn hào hứng chụp ảnh lắm. Đúng như lời review, bọn tớ như lạc vào khu rừng cổ tích. Trời đẹp, thời tiết đẹp, rừng đẹp, đường đẹp, tâm hồn đẹp(cái này là hên xui), nói chung cái gì tớ cũng thấy đẹp. Nếu Bạch Mộc có địa hình đa dạng thì với Putaleng, bạn sẽ được thử cảm giác mình đang lạc vào một khu rừng nguyên sinh: không khí trong lành tới mức chỉ số AQI chắc xuống được mức âm, những cái cây mà thân hơn 1 vòng ôm, rêu bám đầy thân, rừng thảo quả cao vượt đầu người, tiếng chim hót vọng xa xa, mà may mắn thì còn thấy bé na nằm vắt vẻo trên đường( bé na thì mùa mưa chắc mới có :v). Suối thì vẫn không dễ thương nhé, tớ còn tí nữa lôi được a.Páo ngã xuống cùng :v Nhóm tớ cứ đi một đoạn là lại bắt đắt đầu xuýt xoa khen đẹp, nhìn thấy cái gì cũng lạ, và cái gì các ông cũng đòi bỏ vào miệng ăn thử @@ Câu hỏi quen thuộc sẽ là:
hình ảnh
Cái này thì ăn được, mâm xôi rừng xinh đẹp ~(˘▽˘)~
- A.Páo ơi, cái này ăn được không? - Không ăn được đâu em.
- A.Páo ơi, cái này nấu được không? - Không đâu, bị ngứa đấy!
Rồi các ông lên rừng mà như biến thành tộc hết thế? @@
Vượt qua cái cầu mà theo lời bạn tớ là: ghê hơn cả cầu Long Biên, thì a.Páo "điều" hẳn một đội xe ôm chở cả nhóm về bản. Mấy ông anh thì không sao, đến tớ và bạn tớ còn mỗi 1 xe, thế là được thồ hai về. Ối dồi ôi, cảm giác xe lúc nào cũng có thể chết máy giữa lưng chừng dốc, thả cái tay ra là lăn luôn được xuống đường. Gần về bản, phóng tầm mắt xuống là ruộng bậc thang đang chuẩn bị vào mùa nước đổ. ĐẸP! Mỗi tội tay tớ còn đang bận bám xe nên không quay chụp được gì. Đã vậy, thấy bạn tớ bảo lúc ấy còn phi qua 1 bé na xanh lè to bằng cái cổ tay bên vệ đường, may bé vẫn hiền chưa giơ mồm lên đợp cho mấy đợp. Hết hồn!
Về đến điểm tập kết, chờ một lúc thì thấy taxi a.Páo gọi cho nhóm. Thế là chưa kịp chào tạm biệt ông anh porter dễ thương hết mức này thì bọn tớ đã phải leo lên xe về thành phố mất rồi. Về đến Lai Châu, nhóm tớ thuê ngay cái nhà nghỉ, tắm rửa sạch sẽ, các ông còn chơi được mấy ván liên quân, dắt díu nhau đi ăn chè, ăn tối rồi lên xe về lại Hà Nội. Xe về lần này thì ghế êm, chăn ấm rồi, lên xe là nhắm mắt đi ngủ thôi. Chuyến đi test nhân phẩm coi như thành công tốt đẹp :D
Nếu có ai hỏi tớ: Chăn ấm đệm êm ở nhà không thích, cứ muốn đi hành xác làm gì? thì câu trả lời sẽ là: bị nghiện. Tớ cũng không nói rõ được cảm giác này như thế nào, chỉ biết là mình đang thử thách giới hạn của chính bản thân mình, để refresh lại cái đầu của mình. Và một phần như a.Páo nói: Về thành phố là lại nhớ rừng đấy. Là nhớ cảm giác không dám nhìn mấy con dốc dựng đứng trước mặt, chỉ tự động viên bản thân cố gắng; là cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến cảnh lầy lội trên đường về; là không khí trong lành thoang thoảng mùi hương rừng; là sự đáng yêu của các porter trên bản, hay chỉ đơn giản là những món ăn nóng hổi giữa rừng già nguyên sinh....
hình ảnh
Hẹn gặp lại Putaleng vào một mùa đỗ quyên gần nhất (◍•ᴗ•◍)❤







Đỉnh Pu Ta Leng (Pu Ta Leng Mountain) lai châu

Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.

Viết blog ngay
Đã cập nhật vào ngày 25/12/2022
Love
2 Bình luận
avatar
Dung Nguyễn

Xin chào, bạn đang ngó qua trang cá nhân của một con ngáo thích nhận mình là A Solivagant! =))

0 Quốc gia
31 Tỉnh thành
5 Người theo dõi
0 Đang theo dõi
icon Theo dõi
Kiếm tiền cùng Gody icon My Travel Map
Bình luận
*Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để bình luận và chia sẻ nhanh hơn
avatar
Loan Tran Cực thích mấy chỗ này, mà có vắt ko bạn ? Mình nhìn thấy vắt sợ lắm
Trả lời
Chia sẻ
Bài viết liên quan
Bài viết cùng tác giả
Sinh nhật 24 tuổi, nhìn mọi người đi Đông đi Tây, vào Nam ra Bắc, tớ ước mơ mình có 1 chuyến xuyên Việt. Sinh nhật 25 tuổi, dự định xuyên Việt đã lên được 70% kế hoạch.... Vì 1 vài lý do cá nhân, cũng 1 phần chưa đủ can đảm, tớ đã hủy chuyến đi vào phút gần chót, rồi chọn cho mình chuyến đi nhẹ nhàng, ngắn ngày hơn. Và tớ gọi nó là những ngày lang thang...
Khi dự báo thời tiết nói cả miền Bắc sẽ mưa những bạn vẫn muốn leo Lùng Cúng? Okay, vậy thì cứ xách balo lên và đi thôi. “And, when you want something, all the universe conspires in helping you to achieve it.”
Bạch Mộc Lương Tử - Đại dương mây giữa núi rừng Tây Bắc Bạch Mộc Lương Tử là tên được khách du lịch đặt cho đỉnh núi cao nhất trong dãy núi Ky Quan San - dãy núi này là ranh giới tự nhiên giữa hai xã Sin Suối Hồ huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu và xã Trung Lèng Hồ huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai. Đỉnh cao nhất của dãy có độ cao (tùy theo nguồn) là 3.044, 3.045 hoặc 3.046m.
Khi tạo hóa không ban cho con người đôi cánh nhưng Thượng Đế lại tặng cho họ giấc mơ bay lượn...
Sau khi bị bể cái kèo ngắm hoa gạo Hà Giang thì trong một cơn bốc đồng, tớ mò tìm vé máy bay đi Phú Yên. Và thấy nó cũng rẻ, và tớ lỡ tay bấm đặt vé, và tớ ... lại xách balo lên đường đi ăn xin.
Câu chuyện bò lên núi của 1 con vịt