Sau khi bị bể cái kèo ngắm hoa gạo Hà Giang thì trong một cơn bốc đồng, tớ mò tìm vé máy bay đi Phú Yên. Và thấy nó cũng rẻ, và tớ lỡ tay bấm đặt vé, và tớ ... lại xách balo lên đường đi ăn xin.
Phú Yên và tớ có một mối duyên nợ khi mà năm ngoái tớ đã đặt, chuyển vé đến 2 lần và vẫn không đi được do dịch. Năm nay, vừa khỏi Covid, trong lúc cơ thể cần bổ sung vitamin C tăng cường sức đề kháng thì tớ nghĩ ngay đến Phú Yên. Thế là Phú Yên coi như là quà 8/3 tự tặng mình, cũng là bổ sung vitamin sea sau một năm không được hít khí biển.
Phú Yên đã quá nổi tiếng với cộng đồng du lịch, chỉ cần lên mạng search thì sẽ ra vô vàn các bài review. Vậy nên, tớ cũng không tìm hiểu quá kĩ ăn gì, chơi gì, ở đâu. Chỉ loáng thoáng nghĩ trong đầu một vài địa điểm nổi tiếng để chuẩn bị. Và những chuyến đi không lên kế hoạch chi tiết thì nó cũng sẽ có một lộ trình bất định, nhất là khi tớ lại đi một mình.
Day 1: Thành phố Tuy Hòa- Gành Đá Đĩa- Bãi Xép- Chùa Thanh Lương
Điều đầu tiên tớ ấn tượng, đó là NẮNG! Với một đứa "con nhà lính, tính nhà quan" thì tớ chưa bao giờ yêu cái nắng miền biển cả. May mắn là đi vào tháng 3, chưa vào hè nên nắng còn chưa gắt. Với cả, lâu lắm rồi mới được đi biển, thì mình phải đi hứng nắng cho đã. Về đến homestay thì tớ ngỡ ngàng luôn. Bên ngoài thì đang nắng gay gắt, bước qua cái cổng mà thấy mát lạnh hết cả người, toàn cây với hoa. Đã thế, cô chủ homestay còn đáng yêu. Chủ nhà gì đâu mà khách tới, chưa kịp hỏi han gì thì cô đã giúi vào tay hai tờ giấy viết tay địa điểm ăn chơi ở Phú Yên rồi bắt chụp ảnh lại để dùng. Xong mấy vụ đi chơi sáng sớm thì toàn nhờ cô vào gọi dậy. Thuê cái phòng chưa đến 100k/đêm mà chất lượng thì 10đ.
Ngày đầu tiên tớ sẽ đi phía bắc Phú Yên. Xác định sẵn tâm lý là trải nghiệm, ngắm cảnh nên đúng là về nhà mới biết không có một cái ảnh nào của mình cả. Phía bắc thì có khá nhiều điểm du lịch sống ảo, mà do nắng quá, chạy xe không nổi nên tớ đi được có Gành đá đĩa với Bãi xép.
Ghềnh Đá Đĩa ở Phú Yên là 1 trong 5 ghềnh đá đĩa trên thế giới có hiện tượng nham thạch phun trào tạo ra hình thù đẹp tuyệt. Với cái đứa mù nghệ thuật như tớ thì thấy nó cũng HAY. Nhưng mà do thấy có nhiều người chụp ảnh quá nên tớ mò lên một góc biển vắng người, ngồi tránh nắng dưới mấy tán cây, nhắm mắt nghe tiếng sóng biển, hít hà cái mùi vị của biển mà tưởng thời gian ngừng trôi luôn. Ngồi ngắm biển chán chê tớ mới mò ra chụp mấy cái ảnh Ghềnh đá, đi đến đây mà không có cái ảnh nào thì cũng kì kì.
Theo như tớ biết, Phú Yên được nhiều người biết đến là nhờ bộ phim "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh", và Bãi xép là phim trường ở Phú Yên của bộ phim này. Lúc đầu tớ tính đi hòn Yến, mà đi đường bị ngủ gật rồi lạc đường nên tớ phóng thẳng về Bãi xép. Hơi nắng tí xíu thôi nhưng đứng hóng biển ở đây thì tuyệt vời, gió thổi muốn bay cả người luôn.
Điểm đến cuối cùng của phía bắc tớ đã chọn chùa Thanh Lương. Theo như tớ biết thì đây là ngôi chùa linh thiêng nhất Phú Yên. Điều tớ thích nhất ở đây là mấy chiếc chuông gió. Một buổi chiều bình yên, tâm ít tạp niệm, ngồi nhìn sư thầy cho bồ câu ăn trong tiếng chuông gió leng keng, tự thấy lòng an nhiên lạ.
Tất cả những lần đi chơi, thì tớ đều thuê phòng dorm. Và đi Phú Yên, tớ mới rõ cái duyên gặp gỡ của người với người nó lạ kì như thế nào. Tối hôm đầu tiên tớ quen chị Linh "hí" cùng phòng. Thế là mấy ngày còn lại hai chị em dính lấy nhau như sam. Ban đầu bà ấy chỉ định ở lại Phú Yên thêm nửa ngày mà do tớ rủ rê ghê quá nên bả ở hẳn thêm 1 ngày rưỡi. Tớ đi một mình mà về sau toàn có người lai đi ăn, đi chơi. Hai chị em tối đấy dắt nhau đi ăn chè, đi lượn phố, lượn biển. Nhìn vào ai cũng hỏi là: Ủa thế hai đứa này đi vào đây chung à? :v
Day 2: Mũi Đại Lãnh- Đèo Cả- Trung tâm thành phố Tuy Hòa
Mũi Đại Lãnh là địa điểm mà từ đầu tớ xác định "must go". Chị Linh cũng có ý tưởng đấy nên 3 rưỡi sáng hai chị em hú hét nhau dậy để 4h phóng xe đi. Và do trời tối nên hai con giời lạc đường, không kịp leo lên ngọn hải đăng nên đành ngậm ngùi ngắm bình minh ở "Đại Lãnh viewpoint" trên map.
Nghe thiên hạ đồn là đèo Cả đẹp lắm nên dù khả năng đi xe bình thường cũng tự lăn ra ngã được của tớ, tớ vẫn quyết tâm phải đi bằng được. Đương nhiên là lại tiếp tục rủ rê chị Linh. Hai chị e ngắm bình minh xong thì lượn qua vịnh Vũng Rô, rồi tiếp tục vòng đi đèo Cả. Úi dồi, tớ được vượt đèo bằng quả xe ga phanh hơi đểu, mà đã vậy còn vòng 2 lần. Nói chung là cũng PHÊ, cảm giác tay run run xuống dốc mà lúc viết mấy dòng này tớ cũng toát mồ hôi :v Nhưng mà đẹp, không đáng tiếc chút nào.
Đi đèo Cả xong thì tớ hết hơi, về đến homestay là lăn ra ngủ. Nghe đồn chợ Tuy Hòa cũng khá hay ho nên ngủ dậy, đi ăn nem xong là hai chị em dắt nhau đi chợ. Đi chợ thì phải ăn, nên bọn tớ đi ăn chè. Cái bát chè Thái 15k mà đầy ú ụ, xong đã vậy còn full topping hoa quả. Ngon quên trời. Ăn xong thì bắt đầu đi khám phá chợ, tuy nhiên, tớ bị thích cái cách quy hoạch chợ Cồn rồi nên tớ thấy chợ Tuy Hòa cũng bình thường thôi, không thú vị quá như mấy lời review.
Thành phố Tuy Hòa cũng bé, mà trời thì nắng, bụng thì no nên bọn tớ vào bảo tàng Phú Yên hưởng điều hòa. Tớ chưa bao giờ nghĩ là khi đi ăn xin như này thì tớ sẽ rảnh rỗi đi cả bảo tàng. Nhưng cũng hơi nóng nên 2 chị em quyết định lên tháp Nhạn hóng gió. Trên đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, hóng gió cũng khá thú vị. Mà ở đây thì không ngắm được hoàng hôn nên bọn tớ lại lôi nhau ra hồ điều hòa Hồ Sơn. Cái hồ nó vừa rộng vừa thoáng vừa mát. Ngắm mặt trời lặn ở đây mà chợt nhớ đến hoàng hôn ở Hồ Tây, chen nhau tí một để chiếm cái chỗ view đẹp, nghĩ cũng buồn :v
Về homestay thì tớ quen thêm chị Hà. Một bà chị có đầy kinh nghiệm sống cũng như du lịch bụi, cực kì hâm mộ chị luôn. Ban đầu chị ấy tính đi bar, nhưng sau một hồi nhăng cuội thì bọn tớ rủ được bà ý đi ăn mắt cá ngừ. Đánh giá đây là cái món phải thử nhất list đồ ăn Phú Yên. Đã ngon lại còn rẻ. 3 chị em vừa nhậu vừa chém gió đến hơn 10h mới về, vui quên trời.
Day 3: Mũi Đại Lãnh- Hà Nội
Do hôm trước chưa được leo lên ngọn hải đăng nên tớ và chị Linh lại hò nhau 3h dậy để 3 rưỡi đi Đại Lãnh. Ban ngày thì nắng vỡ đầu, đêm đến thì lại se se lạnh. Đoạn đầu thành phố còn có đèn, khúc sau thì đường tối om. 2 con giời phi xe trong tình trạng hai bên đường không đèn đóm gì. Ngóng trên đầu là trăng, sương sớm mờ mờ ngang mặt, vài đoạn qua cầu thấy ánh đèn thuyền lập lờ trên nước, trội ôi nó ma mị kinh dị luôn. May là chị Linh đi một lần nhớ đường rồi nên hai chị em thành công lên được hải đăng trước khi mặt trời mọc. Cảm giác đứng trên hải đăng cao tít, gió mạnh muốn bay người và lặng lẽ hóng mặt giời lên, wao, thú lắm.
Leo lên hải đăng rồi mới biết, bãi Môn ngay bên dưới là một cái bãi biển đẹp mê người. Nhưng do chị Linh 8h phải về rồi mà 2 đứa còn rủ nhau đi ăn sáng nên tớ không mò xuống nữa. Y theo lời chị Hà nói: Đừng khám phá hết, còn tiếc nuối để lần sau có cớ quay lại. Đoạn eo biển trên đường về thành phố đẹp như trong phim: bên trái là núi, bên phải là biển, đường thì đẹp, nắng còn chưa gắt, phóng xe như quên đường về nhà luôn :v Hai chị em về đến Tuy Hòa thì phi ngay vào quán ăn cháo hỏi lòng heo. Vội thì vội đấy nhưng cái món này nó ngon đến mức không vội được, "must eat" trong list đồ ăn ở Phú Yên.
Lai chị Linh ra bến xe xong, tớ đã tính là không thể phí bình xăng hôm trước đổ đầy được, nên mò đi tháp Nghinh Phong định chụp ảnh, mà thấy đông quá nên thôi, đi về homestay nghỉ lấy sức. Về đến cổng thì gặp chị Hà nên 2 chị em lại có cái kèo trưa đi ăn cơm gà. Tớ thấy mọi người review món này lắm mà cả hai chị em đều đồng quan điểm là ăn cũng bình thường thôi. Được cái là nhân viên trong quán thì thân thiện, dễ thương lắm. Lúc về, chú phục vụ còn chúc với theo: "Chúc sức khỏe nhe!" Xứng đáng 100đ. Về homestay soạn đồ, ngủ một lúc, lúc dậy tớ còn được chị Hà bổ cho một đĩa hoa quả đầy ắp, lấy sức để lên máy bay còn ngủ. Yêu chị lắm.
Phú Yên là một chuyến đi khá tự phát trong năm nay của tớ. Mà đi rồi thì cũng phải lòng Phú Yên luôn: từ con người, ẩm thực đến thiên nhiên( cơ mà hình như đi đâu xong tớ cũng phải lòng chỗ đấy thì phải). Chị Hà có nói là Phú Yên bây giờ cũng du lịch hóa hơn mấy năm trước nhiều rồi, bớt hoang sơ hơn rồi, nên là ai có lỡ thích mấy địa điểm vắng người như tớ thì nên đi Phú Yên trước khi nó bị thương mại hóa nhé. Sẽ không thất vọng chút nào đâu. :D
phú yên
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
Pờ Ma Lung tọa lạc tại bản Nà Đoong, xã Bản Lang, huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu. Ngọn núi có độ cao 2967 m so với mực nước biển, được công nhận là đỉnh núi cao thứ 8 của Việt Nam, độ khó thuộc top 3 và có chiều dài quãng đường trekking gần 30km. Điểm leo cách thành phố Lai Châu ~50km, mất khoảng 2h ô tô. Chung Nhía Vũ có độ cao 2918 m - đỉnh núi nằm trên đường biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc, thuộc huyện Phong Thổ, Lai Châu, nhưng đường đi đơn giản nhất lại từ xã Y Tý, huyện Bát Xát, Lào Cai. Đỉnh này có lẽ không có gì đặc biệt nếu nó không xếp thứ 10 trong top độ cao. Từ năm 2019 thì có thể lên đỉnh này theo đường leo đỉnh Pờ Ma Lung do vị trí 2 đỉnh khá gần nhau. Vì vậy có thể đi combo cả 2 đỉnh Pờ Ma Lung và Chung Nhía Vũ nếu sức khỏe tốt.
Sinh nhật 24 tuổi, nhìn mọi người đi Đông đi Tây, vào Nam ra Bắc, tớ ước mơ mình có 1 chuyến xuyên Việt.
Sinh nhật 25 tuổi, dự định xuyên Việt đã lên được 70% kế hoạch....
Vì 1 vài lý do cá nhân, cũng 1 phần chưa đủ can đảm, tớ đã hủy chuyến đi vào phút gần chót, rồi chọn cho mình chuyến đi nhẹ nhàng, ngắn ngày hơn. Và tớ gọi nó là những ngày lang thang...
Khi dự báo thời tiết nói cả miền Bắc sẽ mưa những bạn vẫn muốn leo Lùng Cúng?
Okay, vậy thì cứ xách balo lên và đi thôi.
“And, when you want something, all the universe conspires in helping you to achieve it.”
Bạch Mộc Lương Tử - Đại dương mây giữa núi rừng Tây Bắc
Bạch Mộc Lương Tử là tên được khách du lịch đặt cho đỉnh núi cao nhất trong dãy núi Ky Quan San - dãy núi này là ranh giới tự nhiên giữa hai xã Sin Suối Hồ huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu và xã Trung Lèng Hồ huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai. Đỉnh cao nhất của dãy có độ cao (tùy theo nguồn) là 3.044, 3.045 hoặc 3.046m.