Blog Nhật ký hành trình Campuchia :))) - Ngày đầu tiên
cover

Nhật ký hành trình Campuchia :))) - Ngày đầu tiên

avatar
Hoả Sơn Kiếm Khách dot Thứ 6, 02/08/2019
Theo dõi Gody.vn trên Google news
Đây là lần đầu tiên T được đặt chân ra nước ngoài
T đặt báo thức lúc 5h sáng, mà lúc dậy còn cố nướng thêm 15p nữa. Dù sao cũng không quá nguy hiểm đâu, mọi thứ vẫn kịp lịch trình.
5h45, vệ sinh cá nhân xong, T bắt đầu rời khỏi KTX, với tâm trạng bình thản và chờ đợi chuyến đi. Có điều, bầu trời sáng nay thật âm u, làm lòng người cảm thấy nao núng. Làm ơn, đừng có mưa trong chuyến đi...
6h05, đến bến xe, phát hoảng khi thấy nó đóng cửa. Chết bà, có khi nào nó cho mình leo cây không. T hơi hoang mang, nhưng thôi kệ, còn sớm chán, đi lòng vòng trước đã. T ghé qua một dãy chung cư người hoa với ban công toàn dây lan rủ xuống khá thơ mộng, để đi lùng sục áo mưa, nhưng lại bỏ qua ý nghĩ đấy.
Quay lại lúc 6h20, vẫn chưa thấy mở cửa. Khỉ thật, T bị bỏ rơi rồi sao. Rất may là có anh hàng rong ngồi ở đó kêu T ở lại chờ. Anh là người gốc bắc, có vẻ thân thiện, trò chuyện với T một lúc. Anh kể người Campuchia qua đây chủ yếu để khám bệnh, vì bệnh viện bên đó dổm. Đợi 1 hồi, xe cũng tới, T mừng quá. Họ đã nhớ tới mình. T lên xe cùng với 2 người Cam nữa. Họ nói tiếng Khmer nghe có vẻ mắc cười. Nghe tiếng không có dấu thấy nó nhạt nhẽo làm sao, cứ như tiếng dân tộc.
6h45, xe ghé công viên 23/9 đón thêm khách, và 7h15 mới xuất bến.
Sau một hồi đi, đến 10h, T tới cửa khẩu. Cửa khẩu Mộc Bài - Việt Nam đứng sừng sững giữa một cánh đồng, mái ngang vênh lên theo phong cách Hùng Vương. Cửa khẩu khá to, người vào khá nhiều, nhưng bên trong có 1 không khí lạnh lẽo gì đó. T vào trong mà thấy lớ ngớ, chả biết làm gì cả, chả quen ai và cũng ngại bắt chuyện. Thôi thì cứ bám theo mấy người cùng đoàn vậy. Chờ một hồi, chú công an hải quan đóng dấu xuất cảnh xong, T đi qua cửa quét, coi hộ chiếu thấy có đóng 1 dấu mộc màu đỏ đơn sơ ở cuối sổ, kèm theo một tờ giấy thông hành màu mè hoa lá hẹ.
Lên xe, xe chạy một quãng 100m là tới bên cửa khẩu Bavet của Campuchia. Cái cửa khẩu cũng to ngang như Việt Nam, nhưng kiến trúc lại theo kiểu chùa phật giáo mái nhọn. Bên trong, không khí ấm cúng hơn so với cửa khẩu Việt Nam, với những chú công an áo vàng bụi kiểu sa mạc. Cửa khẩu không cho chụp hình, nhưng kệ T vẫn chụp lén một tấm. Xem trong quyển hộ chiếu, giờ nó có thêm một con dấu nữa. Con dấu màu xanh, trông đẹp hơn của Việt Nam nhiều. Ngay phía sau cửa khẩu, là một đống chung cư, khách sạn, casino và những công trình đang xây rầm rộ, nhà cửa san sát, nước sơn rực rỡ. Thật đối lập với bên Việt Nam tiêu điều vắng vẻ. Có vẻ Campuchia muốn xây nguyên một khu đô thị sòng bài ở biên giới.
hình ảnh
Qua cửa khẩu một đoạn, con đường nhựa bỗng trở thành đường đất cát bụi mù mịt. Xe ghé vào một trạm dừng ăn trưa. T đi mua một cái sim 5$ để xài, cơ mà có vẻ bị bà bán sim lừa gì đó nên chỉ có 1$ trong tài khoản, và không có 3G. T đành phải nhờ người ta cài giúp 3G để xài, chứ nếu đi chơi mà không có mạng là tai hại lắm. Sau chuyến dừng chân, T lên xe, xe lại đi qua các nẻo đường nông thôn Campuchia. Sau cái cửa khẩu là mênh mông làng quê, toàn đồng bằng và ruộng lúa. Nhà cửa thì cứ như ở miền tây vậy, nhỏ bé lụp xụp và kiến trúc y chang. Lại có mấy hàng tạp hoá mái vòm và nhà mái chữ A trông như ở quê T vậy (ở Lâm Đồng). Nói chung cảnh vật chả khác gì mấy huyện ở Việt Nam cả, cứ như là chưa “vượt biên” vậy. Chỉ có một vài sự khác biệt, đó chính là những ngôi chùa phật giáo đỏ choé kiểu Nam tông, những ngôi nhà nhỏ nhắn trông giống nhà sàn, và những cái bàn thờ thổ địa trước cửa thì lại có hình tháp chăm, thế thôi.
Trên xe, T trò truyện cùng với một anh ngồi cạnh. Anh làm nghề kỹ sư (giống T), đang đi lắp đặt thiết bị báo cháy toà nhà. Ảnh cũng từng tốt nghiệp Bách Khoa, khoá 2000, đoán chắc ảnh cũng 37 tuổi. Phong cách ông anh trông rất chững chạc, nhưng cũng dễ gần và trợ giúp T rất nhiệt tình. Anh chỉ T cách cài đặt sim, cài 3G và tra cứu tài khoản. Nói chuyện một hồi, anh kể với T về công việc của mình. Sau khi ra trường, anh vào làm trong công ty, nhưng có một vấn đề thường gặp là công ty làm giờ giấc nghiêm chỉnh, gò bó. Lúc mới vào, lương anh khá cao (tính hiện giờ là 10tr). Anh nói họ quăng cho anh một công việc, nếu anh làm tốt thì lương dần dần tăng lên, còn nếu không, lương anh chỉ dậm chân tại chỗ. Có điều, lương tăng rất chậm, làm vài năm cũng chỉ tăng đến 1000$ là hết. Đến lúc đó, nó bắt đầu sa thải anh, vì với cùng mức thuê, 2 thằng mới ra trường sẽ hiệu suất hơn một người làm lâu năm nhiều. Nói chung trong công ty, anh không khác 1 công nhận cấp cao. Anh thấy mình chỉ có thể thăng tiến bằng cách, giỏi vô cùng như 1 chuyên viên, hoặc chuyển qua làm sale hoặc quản lý. Tuy nhiên, anh này lại chọn một giải pháp khác. Ảnh chấp nhận bỏ công ty, đi ra ngoài, tự lập công ty nhỏ, nhận dự án về làm, và đi công trình suốt. Đó quả là một công việc hay, tuy bươn chải, nhưng được cái tự chủ động, linh hoạt tuỳ theo ý mình thích. T thấy được sự thoải mái và chững chạc của anh ấy khi làm công việc này.
Trời nắng làm vui lòng người. T đánh một giấc ngủ ngắn cỡ 45p. Đi xa khỏi khu biên giới, giờ là đang giữa vùng đồng bằng hạ lưu Mekong của Campuchia. T coi Google Map, đoán chắc mới đi được 2/3 quãng đường, nhưng ở đây mang đậm dấu ấn người Khmer. Vùng đồng bằng ruộng lúa, kênh rạch tuy vẫn y chang miền An Giang, nhà cửa thưa thớt, nhưng rất độc đáo. Nhà ở đây là nhà sàn xây, hoặc trên sàn, dưới là nhà thường. Những ngôi nhà thường khá nhỏ, độ 2 gian tầng trên, có cầu thang để bắc thẳng lên lầu. Có vẻ người Khmer thích sặc sỡ hơn người Việt, nhà nào cũng sơn hoặc là đỏ, hoặc là xanh lam, với mái ngói thường vểnh lên kiểu mái chùa, trông rất màu mè. Trên những cánh đồng, đất hơi nứt nẻ, cây thốt nốt mọc rải rác tới chân trời. Cơ mà nhà ngoài mặt đường lại giống nhà Việt Nam bạo, nhà mái bằng, hoặc mái thái, có mái che sân.
Đến chiều, 2h rưỡi T mới vào nội thành Phnom Penh. Hic xe chạy lâu quá, vỡ cm kế hoạch tận tiếng rưỡi. Ngoại thành Phnom Penh bắt đầu nhà cửa dày dần, trông giống như Quận 4 vậy, có chỗ trông cứ như Quận 10 ở Sài Gòn. Có nhiều nhà cao tầng mọc lên với tốc độ xây dựng nhanh chóng mặt. Đang ngồi trên xe, T bỗng rùng mình vì nhớ lại chuyến đi Siem Reap trên mạng mất tận 8 tiếng, trong khi lịch trình T đề ra chỉ để 6 tiếng. Hic, một sự lo sợ đến cùng cực. T quay sang hỏi a ngồi cùng, ảnh cho biết mất 8-10 tiếng mới qua đến Siem Reap, khiến lòng T càng nao núng. Thôi rồi, lỡ phóng lao đành theo lao…
hình ảnh
Mới đặt chân đến Phnom Penh
Đèn đỏ ở Cam dừng lâu vãi, cả 2 phút mới đi được, nên đường đến bến càng lâu hơn. Trên xe, T để ý dưới đường thấy người dân chạy xe máy khá nhiều, nhưng ít đội mũ bảo hiểm. Có vẻ họ chạy mấy dòng wave và xe số là nhiều, tay ga cũng có nhưng ít hơn. Cam hình như độc tôn xài xe của Honda thì phải, thấy không có những hãng khác. Ô tô ở đây khá đông đúc, có khi còn hơn Sài Gòn. Ngoài ra, xe tuktuk và xe kéo cũng đầy đường nườm nượp chở khách. Cam có vẻ gì đó trông rực rỡ hơn Sài Gòn nhiều, cũng là những toà nhà, dãy nhà đấy, nhưng màu sơn và hoạ tiết trông sặc sỡ bắt mắt hơn.
Mãi rồi cũng đến bến. Xuống xe, xách đồ, T lao ngay vào bàn đặt vé đi Siem Reap. Vé 12$ chát quá! Nhưng kệ, T hỏi thời gian di chuyển, họ kêu 5 tiếng rưỡi, nghe thật mát lòng mát dạ. Nhưng cũng phải cẩn trọng, nếu về không kịp là không về được nữa.
Ra khỏi bến xe, T bắt đầu dạo một vòng quanh Phnom Penh. Khoảng trời tự do mở rộng phía trước. Trời nắng, nhưng T không cảm thấy nắng chút nào, cứ thế mà đi, vừa đi vừa chụp hình mấy chiếc tuktuk và xe lam. T đi vòng lên sân vận động, và khá bất ngờ với những toà khách sạn hàng chục tầng xây gần đó. Cam giàu thế sao? T hỏi xin vô sân vận động chụp ảnh. Cái sân này xây cho Olympic nên to vl, lớn hơn cái sân Thống Nhất chỗ mình nhiều. Trông nó thực sừng sững, các bức phù điêu vàng chói hoà quyện với màu thời gian.
hình ảnh
Sân vận động quốc gia ở Phnom Penh
hình ảnh
Những toà nhà cao tầng quanh sân vận động
T đi vòng quanh sân, xuyên qua khu khách sạn to lớn, ra ngoài đường lộ. Đường ở đây cũng giống đường sg, cũng kẹt xe y chang. Có điều xe máy ít hơn ô tô. Đường phố khu này có vẻ sạch hơn sg nhiều, không thấy xả rác lung tung gì trên đường. Có vẻ người Cam văn minh hơn người Việt nhỉ. Hay là mình không đến đúng chỗ cần đến thôi? Mà chả sao, một lời khen cho người Cam vậy. Đi ra xa một chút, mới biết khu cao tầng chỉ xung quanh sân vận động, vùng trung tâm lèo tèo nhà cao tầng hơn. Cơ mà thấy nó cũng sầm uất và dày đặc như Q1. Khá bất ngờ về sự phát triển của Phnom Penh lúc này, thật quá khác so với mấy vùng đồng bằng T đi ngang qua. Cái nóng Phnom Penh bắt đầu ngấm, T phải đi vòng vào tán cây để trú nóng. Đường phố đông đúc, nhưng méo thấy vạch kẻ đường cho người đi bộ, nên thôi, cứ xài tuyệt kỹ qua đường Sài Gòn cho rồi. Đi một hồi, gặp thùng rác có chữ “xin cho tôi rác”, T thấy muốn phì cười. Cơ mà đi bộ lâu quá, 3h rưỡi còn chưa về nhà khách để check in. T lần qua những con phố loáng thoáng có nét sài gòn, a ha, có cửa hàng tiện lợi này, cả circle K nữa, tưởng đây không có chứ! The Happy House Zone là cái nhà khách T đặt phòng Dorm, đó là một ngôi nhà dễ kiếm. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt T khi chui vô là một chị tiếp tân xinh vl, nói giọng tiếng anh vãi chuẩn, lại còn dễ thương nữa. Ôi, còn gì tuyệt vời hơn, T như Robinson được thoát khỏi hoang đảo vậy, bao nhiêu mệt mỏi mồ hôi nhễ nhại bay biến hết. Chị gái lấy thông tin phòng, rồi giao T cái chìa khoá, dặn dò đe nẹt một hồi, xong chốt lại một câu ngọt ngào: "Count on you!". T lóc cóc trèo lên phòng, tận tầng 3. Trong này có 10 cái giường đôi, nhưng có điều hoà, và nhà tắm và vệ sinh thì dùng chung. Trông quá tuyệt cho cái giá 3 đô 1 ngày. Mới vô, T gặp một cô bạn người Pháp bố người Việt khá dễ mến. Rồi một chị mũm mĩm người Philippines nói giọng tiếng Anh lớ lớ nhưng khá nhiều chuyện để kể.
hình ảnh
Xe tuktuk, trông như xe lam
Mình hỏi chị Philippines về tờ tiền 20$ tại sao người ta không nhận, chị coi một hồi rồi bảo tờ tiền này là series cũ, ngoài giao dịch người ta chỉ nhận tiền mới thôi. Cho nên phải ra ngân hàng đổi lại. Hic, chị nói làm T ú tim, vì đó là 20$, cỡ 500k đó, đáng sợ quá. Nhưng chị rất tốt bụng, chị dẫn T đi đổi, và thay vì ra ngân hàng, chị dẫn vô Kiwi Mart, mua một gói bánh 1$. Thu ngân kiểm tra tiền, nhưng có vẻ họ chịu, nên nhận tiền và thối lại T 19$, may mắn quá. T phải cảm ơn chị nhiều, vì nếu không có chị, T phải từ bỏ khá nhiều kế hoạch ở Cam.
Đổi tiền xong, T chia tay chị đi lên Chợ Vòm trung tâm chơi. Những con phố vẫn nườm nượp xe, nhà cửa rực rỡ. Chợ Trung Tâm có 4 mặt, trông như chữ X, được xây dựng năm 1937 thời Pháp thuộc. T đi một vòng xung quanh chợ thì thấy nó chả khác gì chợ Bến Thành bên mình cả. Băng qua đường vào trong, đập vào mắt T là một mớ tiệm vàng ở trung tâm, chính giữa là cây tháp đồng hồ. Ở đây nhìn ra bồn phía trông cứ như là mê cung, khó mà phân biệt nổi phương hướng. Bốn cánh đều bán toàn quần áo cải vóc. T lượn đi từng góc, lâu lâu gặp 1 đoàn Việt Nam tham quan, lâu lâu lại nghe mấy chị bán hàng gọi mình bằng tiếng Việt khiến T giật mình. Chợ khá to, nhưng khu ẩm thực, đồ đạc lại nằm ở ngoài chợ, thấy có vẻ gì đó hơi bất hợp lí. Lòng vòng chợ xong, T chậm rãi lội bộ lên Wat Phnom. Cơ mà thế quái nào, trời lại lầm rầu rầu muốn mưa.
hình ảnh
Chợ Vòm Trung Tâm
Wat Phnom là một cái chùa cỡ vừa, nhưng lại nằm ở trung tâm của Phnom Penh. T đi bộ lên hướng Bắc, qua vài con phố, rồi qua thêm một cái công viên là tới nơi. Đường ở đây sạch sẽ lắm, hơn Sài Gòn nhiều, cơ mà đang khen thầm thì đột nhiên thấy một thanh niên đứng tè bậy bên gốc cây. Đm. Trời cũng hơi tối, T đi vòng quanh bùng binh tìm đường chui vô trong. Tuyến đường bùng binh có chỗ lô cốt sửa đường, mà công nhân ai cũng hì hục, chả như bên mình. Đi trên đường, lâu lâu gặp a tuktuk, hỏi lên xe không. No, đó là câu trả lời của T. Lối vào chùa nằm ngay sau bùng binh. Ở đây họ thu tiền vé tham quan 1$ cho khách nước ngoài. T thấy biển báo đấy, cơ mà thấy không ai để ý, nên cứ bước vô như 1 vị thần. Má chỗ này nhiều bảo vệ vãi. Hãy cứ tự nhiên như con điên nào... T đi 1 vòng dò xét xung quanh, để chọn một lối lên chùa tốt nhất mà không bị phát hiện, chứ không đi lối chính có 2 con rắn Naga dài ngoằng. Hm, nhắc mới nhớ, Naga là con mãng xà bảy đầu xưa kia đã che mưa cho đức Phật khi người đang tu luyện. Bên cạnh đó, các vua Khmer đều tin rằng mình từng quan hệ với những nàng tiên rắn Naga để duy trì dòng máu hoàng tộc. Naga do đó trở thành một biểu tượng xuât hiện rất nhiều trong văn hoá và kiến trúc Khmer, có ý nghĩa là vị thần bảo vệ.
hình ảnh
Tượng sư tử và rắn Naga ở công viên
hình ảnh
Lối đi trong công viêc Wat Phnom
Vòng một vòng, T phát hiện ra xung quanh Wat Phnom là một cái công viên khá rộng, với rải rác những ngọn tháp màu màu xám. Cơ mà đúng lúc này trời lại mưa lắc rắc, khỉ thật. A ha, thấy có đường lên, lập tức tiến công. Trèo tới nơi, T ngỡ ngàng trước một ngọn tháp to cao vãi chưởng, sơn trắng viền vàng, ở mỗi góc là những tượng phật nhỏ bằng vàng. Mặt trời chiếu xuống làm nó lấp lánh huyền ảo. Đi ngược về phía trước là ngôi chùa cỡ vừa, kiến trúc đặc trưng của phật giáo nam tông. Chùa có nét cổ, lại có những phần được tu sửa, hình như cũng phải mấy lần. Nước sơn màu đỏ quyện với vàng khá đặc trưng. Mỗi cột xà đều có đặt tượng nữ thần nhảy múa Apsara ngực trần chống vào mái. Mái ngói đỏ rêu phong, góc vểnh lên hình con tầm bậy j đấy nhìn chả rõ. Phía trước sân là 2 cột cờ, à không, giống cây nêu trừ tà hơn, trên cây treo một dải cờ sặc sỡ. Mé bên trái là tháp chuông, à không, tháp trống. Quái lạ, sao họ không dùng chuông mà lại dùng trống nhỉ @@.
T bắt đầu tiến vào trong. Ừm, mùi nhang trầm nồng nặc. Trong này thờ phật với khá nhiều pho tượng, mọi thứ đều một màu vàng đỏ loá mắt. T lại nhớ những ngôi chùa bắc tông tượng phật trắng, kiến trúc đơn sơ mộc mạc, chứ không màu mè hoa lá hẹ như vầy. T vái Phật, rồi đi lòng vòng bên trong chụp hình. Chà trần nhà xà đỏ, có hàng tá bức tranh kể về phật Thích Ca. Mà trong này T không cảm nhận được sự tĩnh lặng yên bình của chùa, mà trái lại là sự vui tươi @@. Cũng thú vị nhỉ. Khi bước ra ngoài sân, T nhờ mấy người nước ngoài chụp hộ mình tấm hình, sau đó lại lòng vòng xung quanh đó chụp choẹt. Cuối cùng, T liều đi cổng chính xuống dưới. Bậc tam cấp cũ, rong rêu, bên bệ đặt đầy tượng khỉ, sư tử, và nguyên một con Naga dài làm lan can. Thấy trông cũng đẹp đấy chứ. Đứng dưới nhìn lên, T mới biết chùa nằm trên một ngọn đồi. Tấm bia hướng dẫn kể, hồi năm 1373, có một bà nhà giàu tên là Daun Penh, sau một trận lụt, bà ấy tìm được một khúc cây trong đó có 4 tượng phật. Bà đã cho đắp một ngọn đồi tên là Phnom Don Penh, rồi xây một ngôi chùa ở trên đấy gọi là Wat Phnom (Chùa Đồi). Năm 1434, vua Ponhea Yat xây dựng một thành phố xung quanh Phnom Don Penh, cái về sau người ta đặt tên vùng đất là Phnom Penh luôn. Ngọn tháp to ở trên chùa chính là nơi chôn cất tro cốt của vị vua đó. Thôi, giờ là lúc ra về. Má, cổng lắm bảo vệ vl. Bình tĩnh nào, tự tin, chiến thắng... Yey, lời 1 đô rồi.
Wat Phnom
Chơi chùa xong, giờ là đi ra chợ kiếm ăn. Cái Chợ Cũ (Old Market) nằm ở mé gần sông. T lóc cóc đi ra. Cái chợ này nhộn nhịp vãi, cơ mà toàn bán đồ gia dụng, tạp hoá gì đâu không, T muốn kiếm đồ ăn mà. Đi hết vòng quanh chợ, chẳng thấy đâu ăn được, mà chợ còn sắp đóng cửa nữa. Chả lẽ ghé mấy quán ăn mặt tiền trời. Hic, nhìn cái menu thấy xót quá, mà nó lại toàn bán đồ ăn vặt chứ chả thấy bán cơm. Bực mình thiệt. Trời lúc này vẫn còn mưa nhưng lay bay vài hạt, T đâm ra phía bờ sông. Chỗ này nó xây thành cái công viên, cơ mà T thấy nó đẹp lạ thường. Đứng đây nhìn sang bờ sông bên kia, nom thật bình yên. Những ngôi nhà cao tầng bắt đầu lên đèn, cây cầu phía xa cũng nhộn nhịp, mà sao ta cứ cảm thấy lòng êm dịu. Mặt nước gợn sóng, mưa lất phất bay, gió se lạnh thổi qua mái tóc, ôi chao lãng mạn và thơ mộng quá. Trời, đất, người như hoà làm một. T ước thời gian ngừng trôi để cảm nhận khoảnh khắc này mãi, nhưng cái bụng đói khiến T phải mò thức ăn.
Rất may, ngoảnh ra phía sau là thấy chợ đêm. Nó là chợ ngoài trời được che bằng nhiều gian lều. Những gian trước toàn là vải vóc, nhưng phía sau lại đúng là thứ T cần. Cơ mà, biết ăn gì đây? Đi một vòng quanh chợ, thấy toàn bán đồ ăn vặt, có vài ba quán là đồ chính. T tra google món ngon Campuchia, nó chỉ Nom Banh Chok. Thế là cứ gian nào, T cũng cứ hỏi Nom Banh Chok, cơ mà giá nó cứ 7000 riel, đắt quá nên chả dám ăn. Có quán bán 5000 riel, thế là T lao vô. Tuy nhiên đây không phải là Nom Banh Chok. Đây là mì với thịt gà, ăn cứ thấy mì nhạt nhạt sao ấy, tệ lắm. Lỡ rồi ráng nuốt, xong trả tiền, mà thế quái nào họ lại lấy tận 7000 riel @@. Buồn thúi ruột. Trong chợ có mấy chỗ người ta trải chiếu ra ngồi ăn, trông khá dân dã nhỉ. T vòng ra trước chợ, coi cô ca sĩ hát mấy bài tiếng Khmer, cảm nhận nó có cáigìj đó tình cảm giống tiếng Việt, nhưng âm tiết lại giống tiếng cơ ho hơn. Mà thôi, ra khỏi chợ chơi cái khác.
hình ảnh
Chợ đêm
Lang thang bờ sông ngắm cảnh đêm, lòng T lại lâng lâng cảm giác hồi chiều, đồng thời quyện thêm một nỗi buồn man mác. Đi một mình, không có bạn bè, không có ai để bắt chuyện nên buồn lắm chớ. T nhìn ra bờ sông, cảm nhận cái thơ mộng để tự làm lòng mình khuây khoả. Ngờ đâu, sau tấm bia có thanh niên đái bậy xuất hiện. Có lẽ vì ngại, ổng lên tiếng “sorry”, rồi hỏi T từ đâu tới. Một cách tự nhiên, T trả lời, và thế là T và ổng bỗng cuốn vào một cuộc chuyện trò vui vẻ. Chúng T hỏi thăm về nhau, rồi ổng chỉ T về mấy địa điểm trên bản đồ. Ổng cũng chỉ T chỗ nào là quán bar nhậu nhẹt nữa. Quả là một người vui vẻ, hoà đồng và dễ gần. Cơ mà ổng là tài xế tuktuk, còn T muốn tiết kiệm tiền, nên T từ chối khéo bằng cách T kêu T muốn đi chợ đêm, mà cái chợ đêm nó nằm ngay trước mặt. Chỉ cần vài bước đi bộ là tới nơi. Nhưng ai ngờ, ông anh hứng lên, kêu T lên xe tuk và chở miễn phí đến đó luôn @@ trời ạ, không ngờ ông anh đó tốt bụng quá chừng, hic. Công nhận cảm giác đi tuk nó lạ thật. Chả giống xe máy, cũng chả giống tiếng ô tô. T ấn tượng với tiếng động cơ xe kêu giòn giã và cái sự rung rung của yên xe, thật thú vị. Đến nơi, T không biết kết thúc câu chuyện sao đành bắt tay rồi tạm biệt ông anh. Chui lại vào trong chợ, T gọi ngay một phần xúc xích chiên, vừa ăn cho no vừa ăn vì vui sướng.
Ăn xong, T bắt đầu với kế hoạch cuối, đi tìm khu nhậu nhẹt Sisowart Quay. Nghĩ nó ở gần bờ sông, T đi dọc một đường mà chả thấy cái chi hết. Ai ngờ, nó lại nằm ở dãy phố bên trong chứ. Nơi này ánh đèn lộng lẫy, quầy bar san sát, trước cửa toàn mấy em chân dài đững vẫy khách. mà công nhận nó là một khu rộng lớn, hơn nhiều so với bên Bùi viện của Sài Gòn. T nhìn ánh đèn thật đã con mắt. mà thôi, tối rồi, đi về. T mò đường về, không quên mua một chai nước 1,5L ở Kiwi Mart, giá 0.7 đô.
Về nhà khách, nhìn cái biển trả phòng 11h30, T lại ú cmn tim. Chả lẽ trả sau giờ đó @@. T xuống lễ tân hỏi rõ, và thở phào khi biết trả trước giờ đó là được. Tắm rửa xong, mát mẻ, T nhảy lên giường, đếm tiền, tính coi còn đủ xài không, sau đó, dành phần thời gian còn lại nhắn tin với Miu, và viết ra những dòng này cho bạn đọc.
Chợ trung tâm Phnom Penh phnom penh Đền Wat Phnom cambodia ( campuchia )

Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.

Viết blog ngay
Đã cập nhật vào ngày 4/01/2023
Love
17 Bình luận
avatar
Hoả Sơn Kiếm Khách

Sống như ngày mai sẽ chết!

2 Quốc gia
14 Tỉnh thành
5 Người theo dõi
1 Đang theo dõi
icon Theo dõi
Kiếm tiền cùng Gody icon My Travel Map
Bình luận
*Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để bình luận và chia sẻ nhanh hơn
avatar
Dư Hoàng Long Bạn review khá chi tiết, mình ở cambodia 1 năm thường chục ngày nhưng chưa thể review kỹ như bạn, cám ơn bạn đã chia sẻ, mình ở nhà bà con ở đường Số 7, gần chợ trung tâm
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Ngọc Anh Nguyen thật luôn, làm nào bác đi 5 ngày có 3tr nhờ :-? Mình đi 4 ngày đã 4tr rồi nè, mà còn đi nhóm nữa nên chi phí đã bớt rồi
Trả lời
Chia sẻ
Bài viết liên quan
Bài viết cùng tác giả
Đã trôi qua nửa năm bị kìm chân ở nhà vì Covid-19, T liền xách ngay ba lô đi du ngoạn miền đất mới!
Đã trôi qua nửa năm bị kìm chân ở nhà vì Covid-19, T liền xách ngay ba lô đi du ngoạn miền đất mới!
Vì dịch bệnh Covid-19, nên đã rất lâu rồi T vẫn chưa đi đâu cả. Lần này phải đi bù cho mấy lần trước :)))
Vì dịch bệnh Covid-19, nên đã rất lâu rồi T vẫn chưa đi đâu cả. Lần này phải đi bù cho mấy lần trước :)))
Đây là lần đầu tiên T được đặt chân ra nước ngoài