CƯỠI “KHỦNG LONG” chưa bao giờ là dễ dàng. Chiến đấu vì cái đẹp chưa bao giờ khó hơn thế !!!
VESSPA GTV 6: CHINH PHỤC SỐNG LƯNG KHỦNG LONG TÀ XÙA
Trước khi đi tôi đã hình dung ra bao nhiêu cảnh đẹp, đường đẹp, nào là đứng chốt tại cái xương cụt của KHỦNG LONG TÀ XÙA giữa núi rừng Tây Bắc mênh mông hùng vỹ và đương nhiên đã lường trước những khó khăn khi để “đánh bại” Khủng long trên chiếc Vespa GTV yêu thương…
Đường từ HN, tôi chọn đi lối Đại Lộ Thăng Long – Hòa Lạc vì không muốn bỏ qua Hòa Bình – nơi có khá nhiều kỷ niệm thời còn làm ở Piaggio VN, cũng chỉ là đi qua để check in Hòa Bình thôi. Nếu bạn chọn đi lối QL32 thì bạn sẽ gần hơn được khoảng 6- 70km vì Bắc Yên giáp với Nghĩa Lộ, Phú Yên, quan trọng là bạn đỡ được mấy chục KM đường đèo rất xấu (từ QL6 vào QL37 để vào Huyện Bắc Yên và từ Bắc Yên vào đến Tà Xùa.
Từ HN đi Hòa Bình, qua An Lạc, Vân Hồ thì đẹp nhưng CSGT nhiều vô kể. Bạn nên đi cẩn thận, giữ tốc độ đặc biệt ở các đoạn ngay khi nhìn thấy biển báo đô thị. CSGT họ đứng ngay sau biển báo đó khoảng 1km.
Từ Thị trấn Bắc Yên, bạn rẽ vào Đường Tà Xùa, dân địa phương gọi là “Đường Sau Chợ”. Bạn đi khoảng 14 cây đường đèo rất xấu, nhiều ổ gà, nhiều đoạn nát bét và nhiều đoạn thì mới sửa lại nhưng là dải ĐÁ RĂM (tức là lỡ tay cua cái là sấp mặt; đường đêò rất nhỏ và ko có rào hay thanh chắn phía bên vực, chỉ có mấy cây cột xi măng. Bạn sẽ đến chỗ biển hiệu có tên Thiên đường săn mây Tà Xùa. Cứ tưởng thế là đến nơi rồi, mây ko thấy đâu mà nắng chết mẹ. Ở đó có 1 cái quán CF khá cool để săn mây và sống ảo. Mình ko vào làm gì mà nhìn quanh xem cái Sống lưng Khủng Long huyền thoại nằm chỗ nào, mãi ko thấy đâu thì đi hỏi 1 anh tông dật, anh ấy chỉ “nó nằm ở dãy núi bên kia… OK fine, tau đi tiếp. Từ chỗ này đến Sống Lưng Khủng Long TX là khoảng 17km cũng 100% đường đèo ôm vách núi. Cái khốn con nhà bà nạn nhất là đường nò còn xấu, bựa hơn cả đoạn 14km vừa qua. 17KM mà có đến vài ba chục cái cua tay áo – mà tay áo dân tộc thì các bạn biết nó nhỏ thế nào, bựa nhất là nó ổ gà ổ trâu, đá răm ngay tại các chỗ cua đó, và vẫn còn một số sạt lở - tàn dư của mùa mưa năm 2020 nên tốc độ trung bình chỉ là 10 - 20-30km/h max. Mình mất 45 phút nữa để ĐI QUA cái chỗ cần đến, đi quá 5km….nghĩ mà ức cái đầu. Quay lại 5km thì mất thêm 20 phút nữa.
Ngồi quán ăn 2 quả trứng luộc và 1 lon Bò Húc, mấy ông bà nói: xe véc ba bánh nhỏ KHÔNG THỂ ĐI ĐƯỢC và lâu lắm ko có ai “cưỡi sống khủng long” bằng xe máy cả, để xe đây rồi đi bộ xuống chơi thôi. Nhưng minh đã không nghe lời người ta, minh quyết mang được “con ghệ” lên…. sự việc bắt đầu từ đây. Hình ảnh trong clip không thể diễn tả nổi cái độ khoai, khó, khủng khiếp của “Con Khủng Long” này, đặc biệt với khối sắt Vespa có trọng lượng 200kg cả hành lý mang theo, chiều ngang xe lại rộng hơn cả một chiếc mô tô PKL.
Từ trên đường đèo, để ra được chỗ bắt đầu của Sống lưng, bạn sẽ phải vượt qua thử thách đầu tiên dài khoảng 300 – 500m. Đường cũng bám vách núi, toàn sỏi đá, cực kỳ gồ ghề, không có rào chắn an toàn và có nhiều rãnh trâu (do nước mưa xói mòn) và đường chỉ rộng từ 60cm – 1m. Chỉ cần không vững tay lái, hệ thống phanh không tốt, lốp không tốt là bạn đã không thể vượt qua đoạn này.
Thử thách thứ 2 là đoạn từ chân dốc ra đến một quả đồi (gồ đất cao). Đoạn này thì đường không nhỏ nhưng vô cùng khó đi, nó vẫn là dốc xuống thoai thoải trước khi tới được gồ đất cao kia, rất rất nhiều rãnh trâu, ổ trâu, ổ voi…
Thử thách thứ 3 cũng tương tự như thử thách thứ 2, vẫn bám đường nhỏ xíu bên sườn núi. Chỉ cần lệch tay lái là bạn sẽ phải trả giá (minh không dám nghĩ đến cái giá là bn). Và minh dừng hẳn xe lại và ngắm sự hùng vỹ, huyền ảo…mà minh trước đây chỉ thấy qua facebook hoặc Youtube.
Đoạn sương sống khủng long, chỗ nhỏ nhất chiều rộng chỉ khoảng 50cm – chỗ to hơn chỉ 70cm…tức là nếu bạn đi bằng Vespa qua đây thì sẽ không có cả chỗ để mà bạn chạm đầu bàn chân xuống để giữ xe. Thực sự là sai một ly, đi một dặm. Tuy nhiên, đoạn “đường”, tạm gọi là đường, nhỏ nhất, chill nhất, huyền ảo nhất này lại không quá gồ ghề, lồi lõm như mấy đoạn vừa qua. Hít một hơi thật sâu, trong đầu đã nghĩ đến việc “hay là quay lại ??”. Nhưng…quay lại cũng không có chỗ mà quay đầu xe và không thể quay đầu được với con xe to và nặng như GTV – GTS. Hít tiếp một hơi thật sau, giữ cân bằng xe thật tốt…vặn ga vừa đủ…mình đã từ từ tiến ra, rồi vượt qua được đoạn sống lưng huyền thoại mà xưa giờ chỉ thấy qua truyền miệng và trên mạng. Đi hết đoạn sống lưng, thấy có cái đường nhỏ xíu bên sườn trái của đỉnh dễ đi hơn, tôi vòng sang đó luôn nhưng…rồi không thể vì cái rãnh quá sâu và to nên đành phải oằn lừng 20 phút mới đẩy được “con voi” lùi lại vì đường quá nhỏ để có thể quay đầu. Đến được đó là đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi vì đã vượt được qua cả đoạn sống lưng. Tôi mất hơn 10 phút để đẩy lùi con voi lại chỗ chân đỉnh, định quay đầu xe rồi quay lại….
Tuy nhiên, khi đẩy ra được đến chỗ chân đỉnh thì đất cũng quá nhỏ, ko thể vần xe quay đầu được. Dựng xe, đi bộ lên đỉnh thì thấy có mảnh đất khoảng mấy m2 là chỗ mà có thể quay đầu và là điểm cao nhất của sống lưng Tà Xùa và cũng là chỗ quan sát hết toàn cảnh xung quanh, trời trong vắt nên có thể nhìn xuống tận đáy vực cách 2500m… Bước xuống, không còn cách nào khác, kiểm tra lại xe, ngắm chỗ - tính phương án đường để phi lên…chỗ này rất dốc, đường nhỏ và xấu, có cái rãnh trâu ở ngay giữa. Cách duy nhất là đi sát vào mép đất… Hít 1 hơi thật sâu, tôi nổ máy, nạp ga và phóng 1 mạch lên đỉnh, ơn giời, đã không có 1 sai sót nhỏ nào (vì ko có chỗ cho sai sót tại điểm này).
Cởi phăng áo giáp, mũ bảo hiểm ra, tôi quay đầu, dựng xe chỉnh giữa đỉnh, rút máy ảnh ra và chọn được các góc hình đẹp nhất mà các bạn thấy trong bài này. Ngay lập tức gửi mấy tấm hình sống ảo cho mấy ae thân thiết…nhưng tôi cũng nói luôn với họ là “lúc quay lên mới là khủng khiếp, sẽ là khó khăn hơn rất nhiều”…tôi lường trước như thế.
Xong, tôi kiểm tra lại tình trạng xe (chủ yếu là phanh và lốp). Mặc lại áo giáp bảo hộ, đội mũ bảo hiểm và nổ máy từ từ xuống đỉnh và từ từ bò qua sống lưng khủng long. Đoạn sống lưng này chỉ dài khoảng vài trăm mét nhưng là chỗ đường hẹp nhất, 2 bên thăm thẳm. Việc duy nhất bạn có thể làm lúc này là thật CHẮC TAY LÁI, TẬP TRUNG HOÀN TOÀN VÀO ĐIỀU KHIỂN XE, NHÌN THẲNG ĐƯỜNG PHÍA TRƯỚC, tuyệt đối không có thời gian để nhìn xuống 2 bên vực sâu thăm thẳm và TUYỆT ĐỐI KHÔNG CÓ CƠ HỘI CHO SAI LẦM, với Vespa GT, bạn sẽ không có đất để chống chân 2 bên… Xong.
Khó khăn, gian khổ nhất bắt đầu. 2 đoạn trước sống lưng là phải leo lên để vượt qua 2 cái mỏm. Lúc xuống đã khó vì nó là xuống dốc. Giờ là lên, rất dốc, đường rất rất khó và có rãnh sống trâu, ổ gà ở giữa. Cách duy nhất là tăng ga nhanh và đi vào chỗ mép đất dốc…nếu không bị trượt xuống rãnh trâu thì sẽ ok, còn nếu bị trượt xuống rãnh thì xe sẽ nằm vật ra. Khi bên tay phải bạn là vực dốc thì nếu ngã, người lái văng đi đâu thì chỉ có trời biết và con khủng long nó biết... Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại xe, mở khóa và nạp ga… con voi lầm lũi vượt qua chỗ này. Tắt máy xe cho nó nghỉ 1 phút, nổi máy và từ từ bò xuống, lầm lũi vượt qua đoạn đường kém nguy hiểm hơn. Lại dừng lại kiểm tra xe. Bố nồi bốc khói mù mịt, khét lẹt…cái này không sao vì tôi đã có kinh nghiệm lần đi Cây Thông Cô Đơn ở Đà Lạt. Với kiểu đường này, bạn phải dùng loại lốp nhiều gai, rãnh gai sâu và đủ to để bám vào được mét đất dốc.
Dừng lại trước đồi đất tiếp theo, tôi tắt hẳn máy, dựng xe cho xe nghỉ, móc ba lo lấy ra 1 lon bò húc uống để nạp năng lượng để chuẩn bị cho chướng ngại vật cuối cùng – cũng là khó nhất. Bố nồi vẫn khói mù mịt…nhìn con xe thấy nó thật oai hùng…
Chuẩn bị tinh thần, kiểm tra lại xe. Hít thở liên tục thật sâu để nạp Oxy vào phổi và tim. Tôi tính phương án đi, vẫn phải chọn mép đất chỗ nghiêng và hy vọng không tụt xuống rãnh sống trâu. Vẫn là “sai một li, đi 1 dặm”. Nổ máy và nạp ga và phóng lên…Rất tiếc, lần này thì tôi đã sai nhưng là chỉ SAI NỬA Li nên chỉ đi 10 mét. Bánh sau xe đã lọt xuống rãnh trâu, bánh sau quay tít, khói từ bố nồi bốc mù mịt và khét lẹt giữa không gian bao la. Xe từ từ nghiêng vật sang bên phải, tôi cũng chủ động để xe nằm ra…nhưng…chủ xe thì bị trượt sang bên phải, lộn 1 vòng xuống sườn núi dốc thăm thẳm và trượt dài mấy mét xuống dốc, người va đập vào đá, tôi nắm lấy cây cỏ nhưng tụt..trôi xuống tiếp mấy mét…Ngay trong lúc này, tôi vẫn nghĩ đơn giản là “I am fine - ổn thôi”. Tôi nắm được cây cỏ, nằm yên thở 1 phút rồi từ từ bò lên lại. Rất may tôi vẫn đang mặc đầy đủ giáp và nón bảo hiểm. Lên được trên, đầu óc choáng váng vì lượng Oxy thấp, hít thở thật sâu, đứng dậy để chuẩn bị nâng xe lên. Dùng toàn bộ sức lực, tôi nâng xe 2 lần mà đều không thể nâng được con voi 200kg này lên vì bánh xe hiện đang bị tì vào vách núi trong khi minh thì không có thế đứng để nâng xe. Thở hồng hộc, áo trong áo giáp ướt đẫm mồ hôi, cởi phăng hêt áo giáp, bỏ nón bảo hiểm, bỏ toàn bộ đồ đạc trong xe ra để giảm trọng lượng… tôi ngồi nghỉ, cảm thấy hơi chóng mặt, tôi lấy nốt lon bò húc thứ 2 trong ba lô ra uống để nạp thêm năng lượng, hít thởi thật sâu để lấy oxy trong vòng 5 phút, chụp tấm hình kỷ niệm con voi nằm lăn lông lốc. Và quyết tâm sẽ phải thành công ở lần thứ 3. Bước sát ra mép , đứng lấy thế và lấy hết sức nâng con voi, cứ nâng lên 1 tí là tì đùi vào…và rồi cũng dựng đứng dậy được - làm cho nó trượt khỏi cái vách. Nhưng…khi xe đứng thẳng lên được thì nó bắt đầu trôi lùi xuống dốc. Tì ngực vào yên để nó không bị trôi, tôi với tay phải, bóp phanh và từ từ nài nó lùi xuống chỗ đất bằng. Dựng thẳng lên, kiểm tra lại tình trạng xe, kiểm tra phanh, lốp, và các bộ phận an toàn khác, ok fine. Trong đầu luôn nghĩ “You can do, you can do, you can win if you want”. Nổ máy, chuẩn bị tay lái, nạp ga, từ từ tiến lên cho có đà, sát vào chỗ mép đất..vít ga thật mạnh và tôi đã phóng qua được và qua chỗ đỉnh. Lại phải tắt khóa cho máy nghỉ và minh cũng nghỉ, mồ hôi như tắm…nổ máy điều khiển xe tiến sát đến cái dốc cuối cùng. Nó không quá dốc nhưng có cái sống rãnh trâu rất sâu, nếu trượt xuống đó thì kẹt lại là chắc chắn.
Đồ đạc vẫn để lại phía sau, nổ máy, nạp ga từ từ tiến lên, qua được bánh trước thì bánh sau tụt xuống rãnh, nạp ga thật mạnh khói từ bố nồi bốc ra mù mịt, khét lẹt, bánh xe quay tít vì 1 bên bị kê vào lốc máy, một bên kê vào bô…thế là xong…vất xe tự đứng, không thể đổ được vì 2 bên đã có điểm tì. Lại ngồi xuống để hít thở thêm Oxy, lấy nốt lon Red Bull ra uống, đứng dậy nhấc thử cái đuôi xe lên nhưng không thể nhấc được trong cái thế dốc của đường qua cái đỉnh cuối. Đúng lúc đang cảm thấy khó khăn nhất thì tự nhiên có 1 cậu em trai dân tộc đi đến – hiện ra như 1 ông tiên vậy. Em trai hỏi “sao MÀY (cách gọi của người dân tộc) dám đi xe này xuống đây, sao mày đi một minh…?” Tôi cười và tám chuyện với em trai một lúc rồi hướng dẫn em ấy, tôi nổ máy, em ấy đẩy nhưng xe không hề dịch chuyển. Dừng lại, tắt hẳn máy, tôi và em ấy mỗi người bám 1 bên tay dắt sau, 1-2-3 nâng đuôi xe lên và cho bánh sau trôi xuống một chút, bánh sau ra khỏi cái rãnh trâu thì bánh trước lại tụt xuống đó, 2 anh em kê 2 tay bên tay lái vào 2 đòn tay và nâng bổ hẳn bánh trước lên cho trôi hẳn ra khỏi rãnh trâu và từ từ cho xe lùi xuống. Lại dựng xe, hít thở nghỉ ngơi 5 phút. Tôi dặn em trai “nếu thấy xe tụt thì đẩy giúp anh”. Quan sát phương án đi, và vẫn sẽ phải leo vào đường mép đất, không có cách nào khác. Chỉ là nếu bánh xe không trượt thì sẽ qua dễ dàng. Nổ máy, chuẩn bị xe, lấy đà từ từ, tự nhủ “sẽ không thể có sai lầm nào”, nạp ga và lần này đã không có sai lầm nào. Bánh xe bám sát vào vách đất, không bị tụt xuống rãnh và lên hẳn được đỉnh đất. Dựng xe lại cho xe nghỉ, bố nồi bốc mùi khét lẹt… lúc này tôi biết minh đã chinh phục Tà Xùa.
Đi bộ lại vài trăm mét để lấy đồ, mặc giáp, đội mũ bảo hiểm, sắp xếp lại đồ vào xe, em trai dân tộc đứng vỗ tây hoan hô, tôi tán chuyện thêm vài phút với em trai thì được biết em ấy đi con wave xuống để đón vợ làm nương – có cái nương nhỏ ở giữa sườn núi. Tôi hẹn em ấy “anh chờ mày trên đường nhé”.
Ngay lúc đó, gần 5h30, tôi chỉ muốn hét to lên, cảm thấy đầy hung phấn. Nổ máy và từ từ phóng xe vượt nốt đoạn đường gồ ghề quay lên đường. Mấy người bán hàng cười cười “ơ, lên được rồi à”. Ha ha… Tôi chờ thêm 10 phút thì thấy em trai chở vợ lên đi qua, tôi gọi với theo thì em trai dừng lại hỏi có việc gì…tôi đưa em ấy 100k và nói cám ơn em rất nhiều. Trong suốt hơn 2 tiến đồng hồ, trong đầu luôn nghĩ” người ta đi ra đây được, không có lí do gì minh không làm được cả. 5h30, trời đã sập tối.
Tôi bật chìa khóa, bật đèn phá sương mù trợ sáng, mất hơn 1h cho đoạn đường đèo ba chục km để quay trở ra, quyết định nghỉ lại thị trấn Bắc Yên. Lấy phòng nghỉ, lấy hình từ camera, nằm ngắm lại…cảm thấy thật thoải mái và thư thái, đầu óc hoàn toàn thư dãn. Tôi đã mang được đam mê lên chinh phục Tà Xùa !! TÔI ĐÃ VƯỢT QUA CHÍNH MÌNH !!
Tà Xùa, 25/10/2020.