Con đường đi đến cái đẹp, thiêng liêng luôn có vô vàn thử thách.
ĐIỆN BIÊN PHỦ - CỰC TÂY A PA CHAỈ
8h sáng, từ TP Điện Biên (ĐB), cứ bám đường đèo ven sườn núi đi theo QL12, đi tiếp vào đường DT131 là tôi đến Chung Chải. Hơn 200km này đường không xấu lắm, cứ tận hưởng và tha hồ ngắm cảnh đẹp hùng vỹ của núi rừng Tây Bắc. Có quá nhiều chỗ đẹp khiến bạn chỉ muốn dừng lại và rút máy ra chụp mấy tấm hinh…
Rời ĐB được khoảng 50km, tôi phải dừng lại để họp conference, không có quán cf, không có nhà dân, song mobifone thì như shit (cứ đi vùng sâu xa là anh Mobi như thế), đi cố mãi thì đến đoạn huyện Mường Chà, sát đến giờ họp, động tay vào màn hình đt thì thấy có sóng, may quá…thế là dựng xe vào vệ đường, mở máy tính ra, đội nguyên mũ bảo hiểm, kết nối internet và họp luôn. Lúc này thấy anh Cặc Độ (Cardo) Packtalk quả thật lợi hạị, thật đáng đồng tiền he he…2 cuộc họp liền nhau mất gần 2 tiếng đồng hồ. Nhìn xung quanh chợt thấy cảnh đẹp quá, trước mặt là ngọn núi to có mây vờn trên đỉnh; bên cạnh là cái cây gì đó rất đẹp… không thể nhìn được, lôi máy anh ra, cắm tripod và làm mấy kiểu + selfie đỉnh kow ? . Gần 11h tôi mới tiếp tục lên đường được, phía trước vẫn còn 200km núi đồi…tự nhiên cảm thấy hung phấn ghê gớm. Nổ máy đi tiếp.
Bù lại cho quãng thời gian nghỉ họp, cộng với cảnh phiêu quá, đi 1 mạch 150km, đến cầu Chung Chải thì mới nhớ ra là chưa ăn gì ngõ nghiêng mãi mới kiếm được quán cf, nghỉ chân, tranh thủ check mail và xử lý công việc. 20 phút sau lại tiếp tục hành trình. DT317, đường bắt đầu xấu và khó kể từ đây,
Đó là đường đi vào A Pa Chải. Vừa đi vừa tụ nhủ “lên đỉnh thì không bao giờ là dễ dàng”...thế là lại đều ga đi tiếp. Cách A Pa Chải 21km, có 1 chốt kiểm và phòng dịch Covid. Có anh lính Biên phòng chỉ dùi cui vẫy xuống, giật cmn minh…”sao vậy em, anh có đi quá tốc độ đâu nhỉ ?”…à không, chúng em là chốt kiểm và phòng dịch Covid anh ạ. Phù…hú vía.
Quãng đường 21km nữa là đến Đồn Biên Phòng A Pa Chải. Đường thì không dài nhưng cũng mất cả tiếng đồng hồ vì đường đèo nhỏ quanh co, 6h chiều mà tối mịt như 12h đêm, song điện thoại hay 3G-4G đều không có nên Google cũng NGỦ đêm luôn. Tôi đi độc hành nên tôi nghe rõ tất cả mọi âm thanh dế kêu, chim về tổ và cả tiếng lốp lạo xạo trên những đoạn đường trải đá răm. Đi miết đi miết…gần tới cuối đường thì mới gặp vài nhà dân – cùng là nhà nghỉ và nhà trọ luôn. Đi qua mấy nhà nhày thì cuối cùng cũng hết đường để đi. Tôi phi sát thẳng vào trạm gác của Đồn Biên Phòng A Pa Chải.
Nếu ở chỗ Trạm Kiểm Dịch mà bạn xin số điện thoại để gọi điện cho Trực Ban của Đồn BP thì họ sẽ đăng ký cho bạn ngủ luôn trong trạm gác. Họ có khu nhà nghỉ khá khang trang và sạch sẽ dành cho khách thăm, khoảng 180-200k/đêm. Nếu bạn đặt trước thì lính Biên Phòng cũng sẽ nấu cơm tối cho bạn ăn luôn. Tôi không gọi điện trước nên được các chú em lính gác BP chỉ quay ra 2km thì có Nhà Trọ Tuấn Mai, quay ra thêm 1km nữa thì có Nhà Nghỉ Tùng Lâm (nhà nghỉ thì đương nhiên hơn nhà trọ rồi). Tuy nhiên, vì oải quá rồi, mà trời thì tối mù mịt nên tôi vào Nhà trọ Tuấn Mai luôn. Ở đây tôi đã gặp 1 nhân vật “CÓ MỘT VÀI CHỨ KHÔNG CÓ NHIỀU HƠN”. Chú Tuấn – khoảng 55-56 tuổi, quê gốc Thái Bình, có tổng cộng 13 vợ, cả ở các tỉnh đồng bằng và trên vùng Tây Bắc này. Riêng ở khu A Pa Chải này là có 3 bà vợ, trong đó 2 cô là người dân tộc trong bản, còn 1 cô trẻ nhất thì khoảng trên 30 đang sống cùng, hình thức sáng, nhìn rất “sạch sẽ”, có nụ cười rất tươi và cái rang khểnh rất có duyên. Lên đến đây thì chỉ có lựa chọn duy nhất cho bữa ăn: ăn trưa hoặc tối cùng với gia đình chủ nhà nghỉ hoặc nhà trọ. May mà tôi lên đúng giờ ăn tối nên SƯ PHỤ Tuấn (tôi gọi thế vì số lượng vợ của người đàn ông này) nói “ngồi ăn tối luôn mày”, CÔ Mai cũng đon đả, ăn nói dễ nghe, cũng là người dưới xuôi cả, nói “anh đi rửa mặt mũi chân tay, cởi bớt đồ cho mát rồi ăn tối với vợ nhà em luôn nhé. Nếu chê thì chỉ có ăn mì tôm thôi”. OK, fine. “1 miếng khi đói bằng 1 gói khi no. Cởi giáp, bỏ mũ bh và đồ nghề, rửa mặt mũi chân tay cho tỉnh táo, tôi ngồi bàn ăn cùng họ món ĐẶC SẢN TÂY BẮC >> Thịt mèo (lạy hồn, nhưng vẫn phải ăn thôi chứ không thì chỉ có ăn…à mà thôi, làm gì có đâu mà ăn). Trong suốt bữa ăn, tôi trò chuyện với “sư phụ” Tuấn về lần lượt từ cô vợ thứ 1 cho đến cô thứ 13, cố gắng lĩnh giáo hết các “kỹ năng” của người đàn ông này.
21h, “sư phụ” rủ tôi “mày có đi buôn lậu với tao không, đi chơi thôi, 23h về rồi ngủ sau. “Lạy hồn, cháu sang đấy, con nào nó bắt, ăn cháu đêm nay thì chết cm cháu mất he he…thôi cháu mệt rồi, về đi ngủ để sáng mai dậy sớm lên Cột mốc”. Sư phụ vất cho tôi 1 cái phòng ☹ (tạm gọi là PHÒNG) đúng nghĩa là phòng trọ. Hơi lôi thôi, hơi nhỏ, hơi “mùi người”…nhưng thôi, kệ mẹ, Có giường ấm mà ngủ là tốt rồi. Ra xe mang đồ đạc hành lý vào phòng, cắm sạc pin cho mọi thứ, lấy hình từ máy ảnh ra, lấy video từ Gopro ra…lấy hết ra điện thoại thì ra ngoài hiên (tạm gọi là mái hiên vì chả biết gọi nó là cái đếch gì). Đêm Miền núi Tây Bắc yên tĩnh đến lạ kỳ, không một tiếng động, không 1 âm thanh nào ngoài tiếng dế mèn, đom đóm bay, trăng sáng vằng vặc…Ngồi làm hậu kỳ, chỉnh ảnh xong thì 11h đêm, đặt chuông báo thức, tính toán kế hoạch đi ngày hôm sau, lên giường nằm mà người vẫn lâng lâng bay bay như đang đổ đèo, ôm cua vậy. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết nữa, len lỏi trong giấc ngủ là ĐĨA THỊT MÈO và những khúc cua ôm đèo…
Ngày thứ 3 trôi qua khá êm đềm. Tôi ngủ 1 mạch đến sáng, lấy sức khỏe để chuẩn bị cho CHINH PHỤC A PA CHẢI
A Pa Chải, tháng 10/2020