Thời gian, có thể như một người mẹ hiền xoa dịu tâm hồn, có thể là từng vệt, rất nhẹ thôi, nhưng dai dẳng mãi.
Lang thang, lại tìm về chốn nào đó, mong gặp lại điều gì đó. Nhưng tất cả chỉ gói lại trong một từ "phiêu" mà thôi.
Vậy là chợt nhớ một mùa đã xa.
Mà nói chợt nhớ cũng không đúng, nỗi nhớ trú chân vĩnh viễn ở trong lòng. Nhớ một mùa bước chân đến và đi. Vậy nhưng, những gì ở nơi vừa mới đến và đi đó, còn mãi.
Một lần, lạc đến Cao nguyên Đắk Lắk !
Đắk Lắk đón chân bằng một cái nắng dịu dàng và duyên dáng. Lạ lẫm hay quen thuộc cũng không rõ được nữa.
Vì hình như đã lâu rồi, vùng cao nguyên ấy cứ ở mãi trong hoài niệm. Xa chưa lâu, chưa quên hết từng con đường, từng ngọn đồi nhưng vẫn thấy ngỡ ngàng lắm. Sự ngỡ ngàng đó để dành cho bạn một thích thú được làm người du mục. Bạn là người bản địa ư hoặc đã từng lưu trú tại đây chưa? Mà tôi thấy những lãng du đã hằn lên từng cái nhìn, từng nụ cười...Những ngọn đồi cao nguyên và những người bạn lần đầu tiên gặp mặt như đã là bạn bè thân thuộc từ lâu lắm rồi.
Những ngày tâm hồn đi hoang là những ngày cảm thấy cuộc sống thật bình yên đến nhường nào.Đôi lúc thấy bản thân cũng điên điên vì chẳng hiểu nổi mình.Hay là do những bộn bề của cuộc sống khiến bản thân mệt mỏi muốn được cho tâm hồn đi hoang để tìm lại chính mình.Nếu một ngày nào đó hay một thời điểm nào đó ta cảm thấy bản thân nhỏ bé giữa dòng người tấp nập qua lại. Và chợt nhận ra rằng có lẽ có một số thứ ta nên buông bỏ thì hãy cứ để tâm hồn đi hoang nó sẽ giúp ta tìm lại chính mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà ta đã đánh mất từ lâu.
Những bước chân đến, rồi đi, hay có khi hẹn hò dừng lại cùng một bước chân nào đó. Những hẹn hò không xa, không gần mà rất thực.
Thực như bàn tay của bạn, ấm, chắc và vững vàng. Mặc trời mưa,trời nắng... mặc mặc của những hoài niệm cũ... Cứ nghĩ lung tung, mai là một ngày khác rồi, có còn như hôm nay đâu.Nhưng đôi khi đi mãi rồi cũng có lúc mỏi mệt, muốn dừng lại một chút, nhăn mặt với ai đó, khẽ thở dài, và có thể... nhưng là ai chứ? Mệt mỏi quá. Không lẽ con người ta đã già nua đến mức cứ đi được một chặng đường đã lại muốn dừng lại? Dừng lại ư? Công việc, cuộc sống riêng tư... tất cả, tất cả cứ dồn ép, chồng chất những điều không mong đợi. Vẫn biết đời phải như thế, vẫn tự nhủ chẳng gì là không lối thoát, vẫn tự nhủ "rồi chúng ta sẽ ổn thôi mà". Có lẽ chỉ là liệu pháp tự an ủi mà thôi ...
Lại đến thời khắc giao mùa,nắng xuân... Không chỉ cái không khí của đất trời thấm vào lòng, mà như còn có một cái không gian khác tự trong lòng nữa. Có lẽ tất cả vẫn ổn đấy chứ, nhưng hình như chính sự yên bình đó lại ẩn chứa trong nó một cơn bão không ngờ.
Giao mùa ! Đến rồi một mùa xuân,mùa xuân của biết bao nỗi nhớ, biết bao hoài niệm. Không còn có thể trở về những ngày xa xưa ấy, không còn có thể nhớ lại những cảm xúc ngày nào. Không gì là không thể đổi thay.
Và thực sự là tất cả đã đổi thay. Buộc phải thích nghi, thích nghi để tồn tại. Đôi khi một chút nắng, một chút gió, một chút ấm áp có thể khiến ta thấy lòng xao động, nhưng chỉ thế thôi.
Tuy xa mà gần,chút nhớ chút thương...vấn vương trong lòng vùng cao đi hoang hẹn ngày về !