Tôi nhớ mùa thu se se lạnh, nhớ ánh chiều tà tôi dạo bước trên con đường xào xạc lá vàng rơi. Nắng rải dọc con đường, mùa thu lãng mạn làm sao.
Ngồi trên ban công nhỏ, uống ly cà phê trứng, ngắm nhìn góc phố xa.
Gần một năm xa Hà Nội, sao mà nhớ Hà Nội da diết thế.
Có một Hà Nội như thế, Hà Nội của một gánh hoa lặng lẽ mang theo mùa, Hà Nội của một quán bún đậu mắm tôm nằm sâu trong con ngõ, Hà Nội của hương cốm non tơ, ly cà phê lịm khóe môi trên ban công một ngôi nhà nằm trong phố cổ. Hà Nội của những gánh hang chợ đêm phố cổ lặng lẽ ra về.
Có một Hà Nội như thế, Hà Nội của đêm của những tiếng rao “Xôi lạc – Bánh Khúc” rơi lọt thỏm đâu đó một con phố vắng.
Có một Hà Nội như thế, trong đêm thu, mang xe đi vòng quanh Hồ Tây, những con phố vắng người để nghe cái ồn ã từ xa vọng lại, thấy mình bé nhỏ đến hư hao, cô quạnh giữa đời thường như thế. Lặng lẽ đến những chốn yên bình nhất đất Hà Thành, bỏ qua mọi lo toan, tất thảy chỉ có ta với ta, mới nhận ra Hà Nội sao đẹp đến vậy.
Có một Hà Nội như thế, Hà Nội của riêng tôi, mà mỗi khi mường tượng đến tim tôi lại xuyến xao đến lạ. Phố với tôi gặp gỡ trong lặng im của mùa về gác mái, tiễn biệt nhau trong cái lạnh cuối thu, hanh hao một ánh trăng non chênh chếch, để lại nhau những thứ chẳng kịp đặt tên.
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
Vào cuối thu, cây sau sau thay lá. Từ màu xanh, lá chuyển sang đỏ. Để rồi, khi chớm xuân, cây đâm chồi, khi còn non, lá màu vàng nhạt, đỏ dịu dàng, khiến cánh rừng bừng lên sức sống mới.
Khác hẳn với vẻ nhộp nhịp của thành phố trẻ Châu Đốc, phía bên kia bờ sông Hậu lại là khung cảnh bình yên của làng Chăm Châu Giang. Một trong những làng Chăm lớn nhất An Giang.
Những người sống tự do. Họ ôm ấp nhiều nỗi niềm. Họ thích chuyển động hơn là đứng yên, mà kể cả có đứng yên thì cũng là chuyển động theo cách mà họ nghĩ. Không phải cô đơn, mà làm theo sở thích của mình.