-Tôi vẫn nhớ như in ,cái ngày đầu đặt chân lên mảnh đất hà giang .Những cảnh vật tuy cũ đơn sơ ,mộc mạc nhưng nó có cái cảm giác gì đó thân quen và mộc mạc gắn với tuổi thơ của những cánh đồng,bờ đê và con sông
-Cái cảm giác chạy xe trên những con đường uốn lượn,vắng vẻ thưa thớt người qua nhưng cảnh vật thì cứ thế thu vào tầm mắt,có chút gì đó lạ lẫm mà đẹp đến nao nòng
-Những người dân chân chất và hiền lành,họ vẫn thế lớn lên và làm nụng trên những mảnh đất cằn toàn đá.Những đứa trẻ ăn mặc không đủ ấm,leo lắt cởi chuồng chạy nô đùa cùng chúng bạn
-Đập vào mắt cả chuyến đi là cảnh núi non hùng vĩ và trùng điệp,một cái sức hút gì đó không thể cưỡng lại được cảnh vật nơi đây,cứ thế mỗi năm tôi quay lại ít nhất 1,2 lần để hít hà cái không khí tự do của vùng đất này
-Năm nay trở lại cảm giác thân quen thì vẫn vậy ,nhưng có chút gì đó không còn như xưa,những công trình dựng lên.Dẫu biết du lịch đời sống người dân sẽ đi lên,nhưng 1 kẻ hoài niệm như tôi có lẽ vẫn thích cái khung cảnh của ngày xưa ấy.Con người không bon chen,người dẫn dè chừng và tính toán hơn trước,những đứa trẻ thay vì đến trường ngày ngày lại tới các điểm du lịch để chụp ảnh kiếm tiền.
-Cuộc sống mà,còn với tôi .Những ngày đã cũ của Hà Giang đẹp đến nao nòng,dẫu biết có đổi thay nhưng có dịp tôi vẫn sẽ quay lại.Tìm đến những nơi còn đơn sơ ,để đắm mình vào những kỉ niệm của ngày qua