-Vẫn thường nghe về những cánh đồng hoa cải trắng tinh khôi giữa ngày đông lạnh giá, vẫn thường nghe về một mùa hoa nở trắng trời dịp xuân sang. Chỉ bình dị thế thôi những mảnh đất miền biên viễn ấy lại nằm trọn một góc trong trái tim vốn dĩ đã quá nhọc nhằn của kẻ thích rong chơi. Mộc Châu mùa khiến ta nhớ về một thời tuổi trẻ, đôi lúc lại mơ màng như lạc bước một khung trời mộng, quay đầu nhìn lại, bỗng thấy quá say, say nắng say tình và say cả vị ngọt lành của những chùm mơ mận.
-Đường lên Mộc Châu quanh co lắm nhưng người lữ khách cũng chẳng bận tâm, bởi như nghe trong gió ngàn là lời yêu thì thầm, là tiếng gọi ngân nga của miền cao nguyên xanh thẳm.
-Mộc Châu vẫn giữ nguyên sơ cái bầu không khí dìu dịu. Đó là lúc mà người lữ khách muốn bước ra đường để thưởng ngoạn một bầu trời trong đến diệu vợi, để thấy gió mơn man trên da thịt và chiêm ngưỡng một khung cảnh lung linh
-Trong bức tranh thơ của Mộc Châu người ta thấy điểm xuyết những đồi chè xanh ngút ngàn, kéo dài từ chân núi này tới chân núi khác như một bức lụa xanh mà nàng tiên trời bỏ quên khi lạc bước chốn trần gian.