Vật vã hơn 250km từ Hà Nội về Cao Bằng, để kịp chuyến Mã Pí Lèng vào ngày mai, chúng mình dừng chân tạm nghĩ tại Cao Bằng vùng đất mà mình chỉ được nghe hay biết đến qua các trang báo điện tử.
Trong suy nghĩ của mình cứ nghĩ Cao Bằng là một vùng đất gì đó rất khô cằn, người dân rất khổ cực làm rẫy hay trồng ngô/lúa.
Nhưng khi mình vừa đặt chân đến Cao Bằng thì mọi thứ hiện ra một cách hùng vĩ đến lạ.
Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, những con đường quanh co đứt khúc, xa xa là những ngôi nhà san sát nhau, cái rét lạnh đến rung người, những hàng cây hoa ban trắng trãi dài bên đường chỉ như chờ chựt một cơn gió ngang qua để rơi xuống.
Mọi thứ cứ hiện ra một cách nhẹ nhàng,
Tiếng trẻ em ríu rít khi thấy người lạ ngang qua,
Tiếng lá cây rì rào sau mỗi đợt gió nhẹ ùa tới,
Đâu đó vang lên giọng hát của bác Nam.
"Giờ khuất xa lắm vườn đã yên giấc,
lang thang chi mùa hoa bỏ lại.."
Bỗng thấy day dứt mảnh đất này.
Rồi chúng mình sẽ lại đi, những mùa hoa cũng sẽ bỏ lại cho nơi này một không gian không cần vốn có.
Thế đó,
Mỗi vùng đất, mỗi con người mình đi qua ít nhiều mang lại cho mình một cảm xúc nhất định. Có thể mãnh liệt, có thể day dứt, có thể mãi không thôi nhớ về.
Bởi đi đến nơi mình muốn đi- gặp những người mình muốn gặp.
cảm nhận nhiều hơn làm cho mình thấy đâu đấy ngoài kia những bon chen vẫn biền biệt chưa về.
Mãi nhớ một " MÙA HOA BỎ LẠI Ở CAO BẰNG".