Day 21: BÌNH YÊN TỪ NHỮNG SẮC VÀNG.
Đến Hội An vào một chiều tối muộn bỏ hết thiết bị trên xe lấy vội chiếc máy film cũ màu, bật một bài hát quen thuộc.
Ngay lúc này mình muốn được ngồi cạnh mọi người chỉ giản đơn là ngồi cạnh, tụi mình chắng nói về nhau điều gì cả, chỉ là người này cảm thấy quá bận lòng ngồi cạnh nhau để tìm thấy khoảng trời bình yên cho nhau.
Cứ như cảm giác đến một cái quán quen, đợi chờ chủ quán ngồi cạnh bên, rồi nhận ra quán đổi chủ mất rồi. Đại loại thế. .
Mỗi nơi mình qua có khi quơ đại chiếc điện thoại lên chụp, có khi ngẩn ngơ đứng nhìn, trong mình như một kẻ rình rập sự an nhiên của người khác vậy.
Dù với mọi người nó chẳng đẹp đẽ gì nhưng với mình mọi khoảng khắc trong một khung hình đều có gắn liền với một câu chuyện hay đại lọai là ngay lúc đó bài hát đang phát câu đấy,
kiểu vậy.
Cũng chẳng gì vài app chỉnh ảnh, đôi dòng cảm xúc thêm sinh động. Bấy nhiêu thôi cũng đủ con người ta cảm nhận được hết bao nhiêu nỗi tâm sư nơi này.
Mình biết dù mình đến Hội-An một lần nửa cũng chẳng còn ai, không còn người đón mình từ trạm xe, cũng không còn người rủ mình đi uống cà phê sáng, không còn ai bàn chuyện phím chuyện của Thành hay Đào Bá Lộc.
Hội-An quay về là Hội-An, thế thôi.
Nghĩ đến đã thấy buồn rồi, mà sao vẫn cứ muốn đến Hội-An một lần nửa, với đầy đủ những người bạn… Chúng mình sẽ lại cùng nhau viết những câu chuyện không đầu không cuối, câu này cũng có An.
Đôi khi trong cuộc sống không phải bình yên là được trở về nhà, được ngủ một giấc ấm no hay yên lòng bên cạnh người mình từng thương hết mực..
Mà bình yên đôi khi nó nằm ở những ánh nhìn màu sắc, có khi nhìn màu sáng mà hóa ra âm u, có khi nhìn những màu tưỡng chừng chẳng liên quan nhưng nó gợn lên mình một miền ký ức xa xôi nào đó cũng khiến lòng không khỏi băng khuâng.
Và Hội An cũng thế.
Nó mang trong mình màu vàng đặc trưng, với những mái nhà ngối rêu xanh, những mãng tường vàng rực, cái cửa gỗ úa màu hay những cây hoa giấy nghiêng mình giữa nắng mai..
Cứ nhìn thôi cũng thấy đủ,
thấy đủ bình yên.
Mà tụi mình hay trêu là " BÌNH YÊN TỪ NHỮNG SẮC VÀNG".
Để rồi ngồi viết những dòng này mình vẫn chưa bao giờ hết đao đáu về mảnh đất này,
Rồi chắc cũng phải hẹn lại Hội An trong một ngày sắp tàn còn những nỗi buồn thì trôi đi hết.