Day 18/19: MÙA HÈ CHIỀU THẲNG ĐỨNG.
Nếu ai đó hỏi tôi :
"Nơi nào bạn muốn quay lại nhất tôi sẽ không ngại ngần nói là HUẾ".
- Đúng tôi nợ Huế lời cảm ơn, cái ngày đầu tiên đặt chân lên chuyến tàu đầu tiên đi trong đời là tôi đến Huế, vội vã như cách con tàu vận hành vậy.
Vỏn vẹn 1 ngày tôi ở trên đất Huế. Đó chỉ là chuyến đi bất chợt đúng giây phút 90. Nhờ một bạn trên instagram và rồi Huế với tôi là như thế, tình cờ và nhớ đời.
Nhờ vào chuyến đi Huế đó mà cái tên sơn đoàn mới bất đầu biết đến với vai trò như một travelbloger cùng người lạ,
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác xuống tàu, các bạn đón tận ga, dẫn đi biết bao là nơi, làm vài cốc bia giữa phố tây nhộn nhịp, từng câu chuyện mình truyền tải, cái nhìn đắm đuổi của con bé kế bên làm mình nhớ mãi đến tận bây giờ.
Và tròn 1 năm mình quay lại,
Mọi thứ vẫn như thế, Yên bình một cách rất huế.
Đi rất nhiều nơi mình cứ đinh ninh là hội an là nơi yên bình nhất mà huế lại trộm mất trái tim mình ngay lần đầu và nhiều lần sau nửa.
Mình thấy nhịp sống chậm nhịp ở nơi này. Cái nét cổ kính, những điều mộc mạc dễ thương ven đường cũng làm mình thấy ấm áp.
Mình lại cũng thích lang thang ở huế lắm, rong ruỗi một mình cầm một cái máy ảnh đeo tay phone và bật một bài nhạc yêu thích.
Thả mình giữa không gian mình tạo ra, làm cho con người ta cảm thấy khoan khoái.
Nhất là Đại Nội mình cực kì thích đi rong một mình ở đây, có khi là ngồi một chỗ, có khi là đứng nhìn mọi người chụp ảnh cho nhau, những tà áo dài của các chị các em làm mình thấy yêu nơi này hơn bao giờ hết,
Mình nhớ lần trước cô bạn dẫn mình đi cứ tỉ tê à ngày xưa cụ tổ em là cung nữ trong cung này này, chỗ này xưa là cái cung điện nè, lính canh hay ngồi đây nè, ngoại e kể nhiều lắm...v.v... với một vẻ mặt hùng hồn làm mình thấy thú vị vô cùng,
Có một lúc nào đó mình có suy nghĩ phải quay ngược lại thời gian xem và cảm nhạn chắc mình sướng chết mất.
À, mình điên rồi.
Nói đùa chứ đó là những thứ mà mình thấy nhớ là luyến lưu nhất mỗi khi mình đi về. Bởi những điều dễ thương tạo cho mình một gì đó rất truyền cảm hứng.
Lần này mình đến Huế chúng mình quyết định thử mình một cái cảm giác khác là Cấm trại. Một trãi nghiệm thật sự đáng nhớ trong đời, dưới một chân cầu ở Phá Tam Giang,
Chạy ngang cứ suýt xoa là đẹp quá, thế rồi dừng lại cấm luôn.
Cảm giác ngồi giữa bóng tối, âm nhạc vu vương, tiếng côn trùng kêu réo rít phía sau, lâu lâu lại có tiếng xuồng của những người dân đi bắt cá. Mới thấy cuộc sống này đáng giá biết nhường nào.
"Mấy ai đếm được nhịp tim rơi, cứ rơi vậy thôi".
mình hay nói như thế.
có nhiều lúc trong cuộc đời chúng ta cần như thế, không cần tỉ tê chỉ cần ngồi cạnh hơi ấm từ người này tỏa ra cho người kia là đủ.
là đủ bình yên !!
Không nợ lòng không nặng lời
cứ như thế chúng ta ngồi cạnh nhau những mảnh không gian riêng giúp mình hoài niệm, cảm nhận nhiều hơn.
Tôi cũng sẽ nhớ hoài những buổi tối như thế trong đời.
Dù là dài hay ngắn ngủi nhưng đó là những kỉ niệm đẹp nhất trong một thời thanh xuân không hối tiếc.
Và Huế là nơi vun vén cho điều đó vậy.
Bạn có biết không trong tiếng Tây Ban Nha có một câu rất hay nằm trong quyển "cuốn từ điển của những nỗi buồn".
ONISM
- " mình thật sự nhỏ bé trong một thế giới bao la".
Và lần này đến Huế đúng thật làm mình nhớ đến cái từ này,
Lần đầu được leo lên một quả núi cao ngút ngàn " Bạch Mã". Bạn có hiểu cảm giác khi đứng trên một quả núi cao nhìn toàn cảnh từ Huế đến Lăng Cô.
Trên đầu là những đợt mây bay ngang.
Đó sẽ là những trãi nghiệm đáng giá trong đời.
Hứa đấy.
Leo rừng, lội suối, chiều lại thả mình ngắm mây trôi.
Những thứ đáng giá cho một tuổi trẻ không hối tiếc thì làm sau mà mình có thể bỏ qua được.
Những vết muỗi cắn, cái thở thổn thển khi quá mệt.
Những tiếng cười,
Tiếng nói,
Và trãi nghiệm hú hồn làm cả bọn lo lắng,
Đó sẽ là những thứ mà mình không thể diễn tả bằng lời hay hình ảnh,
Chỉ khi bạn đi bạn cảm nhận,
Nhìn bằng mắt-rờ bằng tay thì mới hiểu hết những gì tớ nói.
Mình chẳng mong gì chỉ mong là sẽ còn nhiều lắm những mùa-hè-chiều-thẳng-đứng như thế này trong đời,
để mình được cảm nhận nhiều hơn những điều mà thế giới bao la mang lại.
Ngoài kia người ta hay nói về tuổi trẻ, về những dấu chấm trên passport, về số km trên mỗi chuyến đi..v.v...
Còn mình chỉ muốn nói về những trãi nghiệm đáng giá trong đời.
Dù bạn có đi bao xa, bao lâu không quan trong,
Quan trọng là mỗi nơi bạn đi,
Hành trang mang về cho mình là những gì.
Đó là điều mình mong mỏi,
Đúng không ?