Chúng tôi cập bến ga tàu vào lúc 4 giờ 30 sáng,
Chuyến tàu nhanh hơn dự định nên cả bọn chẳng biết làm gì giữ Hà Nội vào ban sáng, hành lí thì lỉnh kỉnh đủ thứ đồ hết, homestay thì chỉ checkin được vào lúc 12h trưa. Lạc lõng đúng thật là như thế, nên chúng mình quyết định vào một quán cafe 24h khá nổi tiếng ở Hà Nội để trú thân.
Thế là "HÀ NỘI STORIES" bất đầu từ đây.
Mình là đứa ngày xưa chúa ghét ở một mình hay đi đâu đó cùng người xa lạ lắm,
Ấy vậy mà, trong một lần mình quyết định đi du lịch một mình vì lúc đó mình thấy "mình cô đơn quá".
Thế là, lên đường mình có chuyến đi du lịch một mình đầu tiên trong đời ở Đà Nẵng.
Lúc đó cũng chân ướt chân ráo đi đến một nơi xa lạ. Lại cách nơi mình ở 2 giờ bay.
Thế mà trong một lần tình cờ mình post một stories trên instagram
-"có ai đón mình không."
Lơ lửng trên không cũng chả có cập nhật được gì và cũng chả mong đợi điều gì sau cái stories đó. Nhưng không, khi hạ cánh bay điện thoại reo lên vài tin nhắn cứ nghĩ là mấy tin vụn vặt báo like share trên Facebook. Nhưng không như thế, đó là một tin nhắn của một bạn hoàn toàn xa lạ.
-" Anh đang ở đâu sân bay, em ra đón rồi mình đi uống rượu."
Cứ tưỡng trêu đùa nhưng không bạn đón và chở mình đi thật. Không những 1 ngày mà 3 4 ngày còn lại ở Đà Nẵng đều có bạn chở che.
Từ đó trở đi mình có thói quen đi du lịch một mình, mỗi khi đến nơi nào chỉ cần mình đăng một stories trên instagram thì đều được các bạn đón tiếp. Nào là đi cafe, nào là dẫn đi chơi, chỉ dẫn đủ điều anh nên ăn món này, anh nên thử món kia, quê em đặc sản này nè, anh nhất định phải ghé đây...v.v... Bỗng nhiên mình thấy mình được yêu thương nhiều quá.
Đó lại trở thành một nét đặc trưng mỗi khi du lịch của mình.
- Có hôm có bạn hỏi mình: " anh đi mãi một tỉnh không thấy chán sau, vì anh thấy ta hay đi tỉnh này rồi thì ta sẽ đi tỉnh khác, còn anh cứ đi mãi..."
- Mình chỉ biết ậm ừ, bởi các bạn đến du lịch còn mình đến để gặp lại những người bạn ở đó. dù là mới gặp lần đầu, có khi chỉ dăm ba ngày đi du lịch cùng nhau, nhưng tình cảm dành cho nhau cũng ko hề ít, đó cũng là lý do a thích đi lại những nơi đã cũ.
Như lần này đến Hà Nôị cũng thế, vô tình một cô bé bắt gặp mình ngủ gật trong xofa cafe mà cứ âm ỉ về nhắn tin.
Sáng mở mắt đọc được những điều dễ thương như thế khiến bản thân ấm áp vô cùng. Nên mình quyết định lôi cái máy film cũ kỹ của mình ra, gắn vội một cuộn film và lang thang Hà Nội cùng một cô bạn xa lạ trên instagram lần đầu gặp gỡ,
Chỉ đơn giản là "để em làm xế cho anh nghen."
Thế thôi, đủ là bạn bè.
Mình đến HN cũng được 3 lần và mình rất may mắn khi cả 3 lần đó đều ngay 3 mùa rõ rệt trong năm.
Có lần ỏai hết cả người vì đi đường nóng quá,
Có lần rét đến run người vì không đủ đồ ấm để bận,
Và lần này là những cơn gió mùa,
Bầu không khí lạnh tràn ngập, trời âm u nhưng không vấn đề gì cả, vì với mình dù trong mọi hoàn cảnh như nào cảm xúc khi cầm mới mới là thứ quyết định tấm hình.
Đúng ngay ngày cuối tuần nên có phố đi bộ, dạo một vòng từ Hồ Tây, Hồ Gươm cho đến Phố Cổ cũng đã khiến con người ta cảm thấy an yên đến lạ,
Cảm giác như mình đi đang rình rập sự an yên của người khác vậy.
Đối với mình Hà Nội vẫn là thành phố đẹp đẽ và nên thơ nhất,
Đi đến muôn nơi, gặp biết bao nhiêu người nhưng HN vẫn là nơi giang rộng và yêu thương mình nhất.
Như các bạn vậy,
Chỉ cần mình đến mọi chuyện đã có các bạn lo :))).
Và rồi Hà Nội vẫn là Hà Nội,
Những mãn tin nhắn mình vẫn sẽ luôn giữ,
Từng kí ức, từng khung hình, sẽ nằm gọn trong tim mình,
Cho dù thế nào vẫn mãi sẽ như thế,
Phải không ?
- HÀ NỘI.