Nối tiếp bài viết về Cực Đông Bắc của tổ quốc, mũi Sa Vĩ, xin được gửi tiếp vài hình ảnh về chuyến đi Mũi Cà Mau, cực Nam Việt Nam của chúng tôi.
Chúng tôi bắt đầu chuyến đi thăm mảnh đất mũi Cà Mau từ thành phố Bạc Liêu. Xuất phát từ bến xe khách Bạc Liêu, chúng tôi đi xe khách Phương Trang trên tuyến Cần Thơ- Cà Mau. Các bạn có thể liên hệ phòng vé để biết thêm chi tiết nhé.
Chúng tôi lên xe từ khi bình minh đẹp đến nhường này.
Có mặt tại bến xe Cà Mau độ gần trưa, chúng tôi nhanh chóng tìm xe máy để thuê, nhưng với tình hình ở đây cực kỳ khan hiếm xe máy cho thuê, không còn sự lựa chọn khác, đành phải đi xe buýt tới Năm Căn. Xe buýt khá đông và sóc, quãng đường dài tầm 40km mà xe đi khá lâu, xe đi chậm, cửa sổ mở thông luôn, gió thổi vù vù vào, khỏi cần điều hòa máy lạnh chi hết. Hình như giá vé đâu đó 10-15k/người. Âu cũng là không mong đợi được gì với mức giá vé đó. Bạn nào yếu, đi xe này dễ bị say xe đó.
Bù lại, cảnh quan bên đường rất đẹp, với những bụi cây nhìn như ốc đảo ấy ạ. Mình chưa từng nhìn thấy những cây như vậy bao giờ, nên không biết các bạn trong nam gọi các cây đó là gì.
Gọi là chúng tôi, nghe vẻ đông, mà thực ra nhóm có 2 người thôi. Xe buýt dừng ở bãi xe buýt Năm Căn mà chúng tôi cứ ngỡ là bãi đất hoang. Bến xe không có biển hiệu chi hết, không nhà chờ, không cổng ra vào, không gì hết. Nhìn nhau với ánh mắt hoang mang, chúng tôi cố gắng hỏi thăm vài người dân về xe buýt hay taxi, xe ô tô thuê đi vào đất mũi. Tội không tìm hiểu trước, không biết rằng ở đây, dịch vụ lại thiếu thốn nhiều như vậy.
Chỉ có hi vọng duy nhất, đó là chú xe ôm đang mời chúng tôi lên xe. Bàn với chú về việc đi đất mũi, chúng tôi quyết định thuê hai chú xe ôm, mỗi người ngồi một xe, giá 300k/ xe hai chiều, sau khi ra sức thuyết phục chú cho chúng tôi thuê xe của chú để tự đi, với điều kiện tiền thuê cắt cổ, đặt cọc thêm tiền và để lại đồ đạc nhưng chú nhất định không cho. Vậy thôi đành để hai chú xe ôm chở chúng tôi lao về phía đất mũi.
Trên đường đi trời cứ âm u, hi vọng trời không mưa, chứ mưa là hỏng hết chuyến đi. Đã vất vả lắm mới tới được đây. Hai chú xe ôm lao như bay trên đường, được cái đường ra đất mũi thẳng băng, tuy nhỏ, nhưng vắng xe cộ, hai bên là rừng đước um tùm ôi chao là đẹp.
Mời mọi người xem vài cảnh mình ghi lại ở đây nhé, sẽ dễ tưởng tượng hơn này.
Cuối cùng thì tôi cũng đặt chân được tới mảnh đất ấy, mảnh đất bấy lâu ao ước được đặt chân tới, mà cứ lần này tới lần khác, chưa thực hiện được. Lần này tới, cũng không dễ dàng gì, cũng chưa ra được bãi bồi, đã phải vội vàng quay về bến xe buýt Năm Căn để trở lại thành phố Cà Mau, lên đường tới một địa điểm khác.
Tôi cứ không có duyên với những thứ mình thích đến thế, nên tôi hứa sẽ quay trở lại đây, vào một thời điểm bình yên hơn, không vội vã, để đứng ở phía mũi Cà Mau nhìn ra thế giới, mũi con tàu mang tên Việt Nam.