Câu chuyện ngắn kinh dị pha mùi trinh thám, vừa bi vừa hài của chúng mình trong chuyến du lịch 5 ngày 4 đêm tại Đài Loan vừa qua. Các bạn cùng đọc để rút kinh nghiệm và biết cách xử lí khi gặp khó ở nước ngoài nghen hihi.
Trong "sự nghiệp" đi bụi, có vẻ thần xê dịch muốn tăng độ khó cho game nên luôn thêm mắm tôm dặm mắm tép vào cuộc đời tui cho nó vừa màu mè vừa dậy mùi khó quên.
Ngày xưa cũng từng bị gọi là "thánh nhọ công sở", tưởng bị đuổi việc thì đã hết nhọ rồi, nhưng không.
Lạc bố ở Bangkok,
Vượt bão 10km ở Tuy Hòa dắt bộ 1 chiếc xe máy hết xăng,
Bị Tây gạ tình,
Lần đầu gọi cứu hỏa trong đám cháy kinh hoàng lúc 5h sáng ở Đà Nẵng,
Bị "giấu" trong rừng xuống Mũi Nghê,
....
Hàng tá chuyện ấy, cũng chưa khó xử lí như vụ hnay: MẤT ĐIỆN THOẠI Ở ĐÀI LOAN.
Vì sao?
Vì lúc ấy cách giờ ra sân bay đúng 1 tiếng 30 phút; cơ hội tìm lại con Iphone X quá mong manh.
Và vì ở bất cứ nước nào cũng có thể giải quyết được (lâu hoặc nhanh) nhưng ở Trung Quốc và Đài Loan thì chịu luôn vì đ biết tiếng.
-----
Trong đời, tui có 2 câu châm ngôn luôn mang theo: "Cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, ko phải thì cầu cũng ko được" và "Mọi chuyện xảy ra đều có lí do của nó".
Nhưng hôm nay, sau 7 tiếng 15 phút cuối cùng trong ngày ở Đài Loan, với 5,4km chạy ngược xuôi sml, sang chấn tâm lí cấp độ 1 vì hoảng sợ, lo lắng... tui vẫn chưa hiểu được những gì đang xảy ra, những gì tui phải trải nghiệm, là để làm cái gì?????
CHUYỆN DÀI, AI KO RẢNH HÁNG CÓ THỂ DỪNG LẠI Ở ĐÂY.
-----
7:57
Bước xuống xe để đi chợ Fuhe - điểm cuối trong lịch trình trước khi về VN lúc 9:30 sáng; bạn tui bị mất điện thoại.
Bỏ qua lỗi lầm và sự ngu ngok của nó, chúng ta tiếp tục đến với câu chuyện làm thế nào để giải quyết mọi thứ khi chỉ còn 1 tiếng 30 phút là phải ra sân bay.
Thật sự lúc ấy quá hoảng loạn, tiếng Trung của tui chỉ bập bẹ để trêu trai ghẹo gái thui, chứ bảo xử lí pha tình huống hơi uốn lượn này thì xin được câm nín.
Sau 1 hồi chật vật nhờ vả người quen ở Đài gọi cho chú cảnh sát chúng tui vớ được giữa đường, chú đưa chúng tui đến "hiện trường" để chụp lại và tiếp tục báo lên cấp trên.
-Không xử lí được đâu, bảo 2 đứa nó về trụ sở công an khai báo đi.
-10h 2 bạn nước ngoài này bay rồi bác ơi. Chúng nó không biết tiếng.
Và với tất cả lòng nhiệt thành giúp người nước ngoài ở sở tại, cùng với sự chuyên nghiệp vaicalol của một người cảnh sát Tân Đài Bắc, chúng tui được chuyển giao cho 1 vị cảnh sát khác chức cao hơn ở khu vực.
Xe cảnh sát đến đón, 2 con vào xe ngồi, như trong phim là ko khác gì tù nhân đó các bạn. Về đồn ngồi nhưng ko bị tra hỏi, các bác đua nhau check CCTV tất cả các khu vực, lục tung đoạn đường Fuhe để tìm chiếc xe vàng khè đã đi mất cùng chiếc iphone X ĐỂ IM LẶNG, KHÔNG BẬT MẠNG, KHÔNG ĐỊNH VỊ IP CỦA IPHONE ĐƯỢC....
-Bảo cno về nước trước đi, thời gian gấp quá, ko kịp xử lí đâu.
-Thôi các em về đi, cảnh sát xin sdt chị rồi, họ sẽ liên lạc với chị khi tìm được. Giờ gấp quá không kịp đâu.
-Vâng, bọn em ngồi cố tí nữa thôi ạ.
Và có lẽ cao xanh nghe thấy lời cầu khấn của tui, vì con bạn ngu ngok còn chưa gửi ảnh, tui ko thể đi Đài 5 ngày mà không có nổi 10 cái ảnh review được. ẢN TUEEEEEEEEE
Vào phút thứ 45 của cuộc tra soát tung Tân Đài Bắc, các bác cảnh sát tìm được người taxi biển số 303-D2.
Và thật may mắn, sau 20 phútchờ đợi trong hồi hộp, còn hơn cả lúc cầm giấy báo Đại Học, bác xuất hiện như 1 vị thần, xì xồ xí xố, đưa con điện thoại đắt đỏ về với chủ nhân ngok ngek của nó.
Làm quả ảnh lưu niệm trước trụ sở cảnh sát, cảm ơn các bác rối rít vì bỏ công bỏ việc và không làm khó chúng tui (ko đứa nào mang hộ chiếu), hết lòng giúp đỡ để kịp việc.
Thật sự là một chuyện hi hữu trong hành trình xê dịch, nhưng cũng giúp tui có thêm kinh nghiệm xử lí tình huống và hiểu hơn về tình người, cách làm việc của những người cảnh sát soái ca nước bạn.
----
10:45
Mọi chuyện nếu dừng lại ở đó, sẽ rất là vui vì lấy được điện thoại rồi. Nhưng không phải thế huhu.
Chúng tui có 1 cuộc chạy đua vũ trang ra sân bay và đã phải trải qua tất tần tật những điều khủng khiếp sau, trong khi đã sát giờ bay, và cả hai đứa đều đã quá mệt vì sự cố mất điện thoại lúc nãy.
Kiệt sức rồi, chỉ có thể tóm tắt như sau:
-Vừa ra sân bay ở Terminal 1, anh HDV báo hãy chạy ngay đến Terminal 2 cửa 6 để nhập cảnh chung với đoàn đi tour. Sau khi sml chạy skytrain đến nơi, dưới sự giúp đỡ của 3 mẹ con siêu tốt bụng người Hàn, thì dcm chạy tóe hoa chân đến được cửa 6 Terminal 1, anh HDV lại tiếp tục ném mắm tôm vào đời, khi inb 1 icon rất đáng iu: SORRY. Em ơi quay lại Terminal 1, cửa số 6 nhé.
-Chờ gần 30 phút mới đến lượt lấy vé máy bay, là NHỮNG KHÁCH CUỐI CÙNG CHECKIN LẤY VÉ, tui không được nhập cảnh, vì có 1 chiếc quạt cầm tay điện tử trong balo. Và rồi chạy đi chạy lại 4 lần suốt 2 tầng, cứ xếp hàng được 1 vòng dài, gặp đúng bác soát vé thì lại bị đuổi xuống, vì hành lí của mày có vấn đề, xuống tầng 1 giải quyết đi đã.
-4 vòng sân bay chưa phải là tất cả, khi mà ngày càng sát giờ bay, cả hai con đều buồn ịa do stress quá độ, hoạt động quá sức và hốc cmn 2 cốc trà sữa to bổ chảng trước khi xuất cảnh. Các bạn biết đấy, cảm giác bị réo ầm lên: Ai bay HN ra cửa bay ngay (bằng tiếng Trung), réo từ cửa bay réo lên nhà vệ sinh mà ko làm gì được vì vẫn đang mải ị, cả máy bay chờ, còn đúng 1 phút đóng cửa bay, chạy hộc cứt ra, nín cả ịa để lên máy bay….đúng là thật sự thốn.
Yên vị trên chiếc ghế 32F, tui bảo nó: 7 tiếng 15 phút, trong ngày cuối ở Đài, chúng ta đã thực sự có những trải nghiệm không thể nào quên được. Game này khó vl.
Và thế đấy, rốt cuộc tui dậy từ 5:40 sáng, và rời Đài Loan lúc 13:25, cả 7 tiếng 15 phút ấy, chỉ là để đối diện với 1 lol thứ rắc rối, hoảng loạn, sự cố…. liên tiếp, liên tiếp.
Eo ôi ta nói chứ đi miết 200 ngày trộm vía khá là ổn, đến ngày thứ 201 cái là như kiểu muốn tăng độ khó cho game hay gì?
…Nhưng sau tất cả, với 3 tiếng vật lộn cùng tắc đường HN, chúng tui cũng về đến nhà.
Cảm ơn Đài Loan.
Mãi yêu Tổ quốc của chúng ta