Tôi kể lại những câu chuyện nhỏ này, không phải để bất cứ ai phán xét, hay đồng cảm. Chỉ đơn thuần, tôi đang kể lại những kỉ niệm không bao giờ quên, trong chuyến đi ấy.
[MŨI NGHÊ – VẺ ĐẸP BAN SƠ GẦN KỀ SỰ CHẾT CHÓC]
Tôi nghĩ nếu không làm ngay (như lời chị coach của tôi bảo), thì còn rất lâu tôi mới ngồi lại để viết những dòng này, dành cho những người đã cùng tôi “nếm thử mùi sinh tử”.
…
Mũi Nghê, 3/2018
Từ ngày dở hơi vào Đà Nẵng 1 tuần trúng mùa bão (nhưng không bị dính bão), tôi mê mẩn cái đất này như thể một phần thanh xuân nhất định phải dính dáng tới nó. Nó là nhà, nơi để quay lại, để trở về, rất rất nhiều lần.
Vì nơi ấy, có những kỉ niệm đẹp thật sự đẹp, như những thước phim fade màu vintage tôi chỉ thấy trong những MV ca nhạc bạc tỉ.
Vì nơi ấy, có những người bạn tôi quý trọng, quen nhau từ lúc còn là người dưng, cho đến tận khi có thể tâm sự rất nhiều thứ cùng nhau.
Và, cùng nhau… “nếm thử mùi sinh tử”.
Ngày 30/3/2018, tôi kết thúc hợp đồng và nghỉ việc tại công ty game, ở vị trí nhân viên PR mà tôi không thể thích ứng được. Nhưng 1 tuần trước ngày nghỉ, tôi đã nghỉ cmnl rồi, vì được cho 1 chiếc vé khứ hồi vào Đà Nẵng.
Một chuyến đi bất chợt như thế, giữa lúc bộn bề chuyển giao có việc – thất nghiệp; giữa lúc đồng tiền trong ví cạn dần mà còn lâu mới đến ngày trả lương.
Chuyến quay lại Đà Nẵng bất chợt này, lại là một trong những chuyến đi đáng nhớ nhất đời tôi.
Chúng tôi – 6 người lạ lẫm, quen nhau và bên nhau khi ấy, chỉ đơn giản nhờ sợi dây kết nối: mê xê dịch. Trong đoàn, kẻ nào cũng từng máu chiến một lần trong đời vì cái đam mê ấy, không kể dày dặn hay non tơ. 3 chiếc xe máy trễ giờ lao mình lên bán đảo Sơn Trà – cái nơi mà trước khi đến Đà Nẵng, tôi chỉ biết qua câu nói lịch sử đã thuộc làu: “Năm 1858, thực dân Pháp nổ tiếng súng xâm lược đầu tiên tại bán đảo Sơn Trà – Đà Nẵng”.
Cung đường lên bán đảo Sơn Trà, rồi vòng sang cây đa Ngàn Năm, quả thực là một trong những cung đường lộng gió đẹp nhất. Ngay sau lưng tôi, tiếng sóng biển vỗ nhẹ, bên bờ cát trải dài, hoàng hôn nhuộm vàng một góc trời. Phóng xa vút tầm mắt, trời đất thênh thang và chạy dài không điểm nối, tựa như cái tuổi trẻ man dại nhiều niềm háo hức, ham mê mà cũng thật dài rộng của những kẻ thích tự do.
Dựng xe ở 1 góc đường, chúng tôi bắt đầu hành trình chinh phục con đường núi xuống mũi Nghê, vào cái lúc trời đã rám vàng. Quả là không thích hợp. Nhưng chuyến đi thì vừa mới bắt đầu, chẳng có ai nhắc đến tính thời điểm trong khi cả hội đang hừng hực khí thế như vậy.
Chúng tôi băng vào rừng, lần theo những mảnh vải buộc trên thân cây, tin tưởng vào người dẫn đường, dù chỉ chục phút trước, chúng tôi chỉ nghe tên nhau qua những tin nhắn, đoạn chat thoại…của những người bạn.
Mỗi người tay 2 túi đồ, chắc chừng 2-4kg có lẻ, thay nhau vận chuyển như cái cách những thanh niên xung phong tải đạn, tải gạo, phá mìn…thời chiến tranh vẫn làm.
Quãng 7h tối, tiếng sóng biển gần kề bên tai làm chúng tôi phấn khích. Biển đây rồi! Bến đỗ Mũi Nghê đây rồi! Sẽ là 1 đêm rất tuyệt để hát tình ca, hát nhạc trẻ, ngồi bên nhau nhấm nháp vài lon bia, con gà nướng đã tẩm ướp sẵn, thả mình ngắm sao trời vô ưu vô lo, ngủ 1 giấc nồng để dậy sớm đón bình minh rực rỡ….
Đó là những gì tôi mường tượng ngay lúc tiếng sóng biển ập vào tai. Vì đúng là như thế, chỉ vài phút đi bộ băng rừng nữa thôi, mọi công sức leo trèo, tìm đường xuống cái nơi ít người biết này (ở thời điểm ấy) sẽ được đền đáp.
NHƯNG KHÔNG….
Đáp lại sự mường tượng của tôi là nỗi sợ hãi chạy dài trong tiềm thức, khi mà tiếng sóng cứ vỗ chập chờn bên tai, trời thì ngày càng đen kịt lại, 6 bóng dáng chúng tôi lọt thỏm giữa khu rừng, mà mãi…chưa thấy đường ra.
Chúng tôi đi lạc….
Không biết theo 1 góc độ tâm linh nào đó, mà tôi dần thấy sợ hãi. Tôi là một kẻ yêu xê dịch, nhưng niềm yêu thích của tôi được truyền cảm hứng từ nhiều người, nhiều câu chuyện, nhiều trải nghiệm…chứ không phải sơ khai tôi đã yêu nó mãnh liệt như bây giờ. Tôi rất hèn.
Tôi chỉ là một đứa con gái, mạnh miệng, nhưng không mạnh chân tay. Tôi lại càng sợ bóng đêm, sợ những rủi ro, sợ cả việc chúng tôi đang bị “giấu” sâu trong rừng giữa màn trời đen kít.
Tôi không phải dân trekking, càng chưa từng đi sâu vào rừng với 1 đống đồ đạc lỉnh kỉnh và phải leo trèo vất vả trong đêm như vậy. Nếu là bạn, bạn sợ hãi chứ?
Sau vài cú trượt chân, vài lần sợ hãi…Chúng tôi ngồi lại nghỉ ngơi, vì đã gần kiệt sức khi di chuyển trong bóng tối, với địa hình rừng núi quá trắc trở.
Nỗi tuyệt vọng kéo đến khi phía trước là bóng đêm, trăng sáng rực rọi qua tán cây mang cảm giác u mê, khó tả. Chỉ có 5 người chúng tôi ngồi lại, chàng trai dẫn đoàn đã lặn mắt tâm từ lúc nãy rồi.
Thời điểm ấy, không biết mọi người trong đoàn nghĩ thế nào, nhưng chính tôi, vẫn cứ luẩn quẩn mãi về những câu chuyện tôi đã tự tay viết, về những sự kiện rủi ro của dân đi phượt, để rồi sau khi đăng bài, độc giả - cư dân mạng không yêu thích xê dịch cho lắm, họ vẫn vào bình luận thẳng tay, chê trách sự vô bổ tốn thời gian và mạo hiểm tính mạng của một bộ phận người trẻ nhàn rỗi “vô công rồi nghề” thích “phượt phủng”.
Tôi bị kéo ra khỏi suy nghĩ ấy chưa đến 30s, bởi sự lạc quan của những người đi cạnh. Nếu kể về may mắn trong đời, tôi thật sự thầm cảm ơn vì đã có những người bạn như thế, xuất hiện vào lúc ấy, cùng tôi nếm thử trải nghiệm này.
Bởi chính họ chứ không ai khác, lạc quan hơn bất cứ ai, dù là ngoài mặt cũng được, hay thật tâm cũng được, đều đã truyền cho tôi, cho nhau, cho chúng tôi, để bớt sợ hãi, cô độc và bị bóng đêm nuốt trọn, bị bủa vây bởi những suy nghĩ tiêu cực đến héo mòn…để chờ đợi những mường tượng thành hiện thực, ngay nơi sóng biển đang vỗ ngoài kia.
20 phút trải nghiệm cú lạc trong rừng đầy tuyệt vọng ấy, trưởng đoàn quay lại, nhớ ra cách đi khi lần đầu tiên anh đặt chân tới đây (vào lúc trời còn sáng), và đã cố tìm được đường đưa chúng tôi xuống, trước khi trời về khuya.
Phải nói, lúc ấy, tôi thật sự đã được nếm mùi sinh tử. Phải nói, lúc ấy, con đường thứ 2 – cũng là con đường đúng lẽ ra nên đi, là con đường đã cứu sống chúng tôi, khi cơn khát, cơn mệt, sự tuyệt vọng đang kéo đến.
Đã từng có lúc tôi hèn thế đấy. Vì nếu tôi là dân trekking chuyên nghiệp, thì mọi chuyện đã khác….
Lúc thấy mặt trăng to đùng và bãi đất trống mà dân bụi Đà Nẵng vẫn rỉ tai nhau để cắm trại, tôi thật sự đã hét to lên vì sung sướng. Cả đoàn, ai cũng thế.
Vì sướng, vì rũ bỏ được nỗi sợ hãi kia. Đến giờ, sau 1 năm rưỡi nhìn lại, tôi đã không còn nhớ quá rõ nỗi sợ khi ấy. Nhưng tôi chắc chắn, sự tuyệt vọng đó, là một cảm giác khủng khiếp không phải lúc nào cũng có thể nếm trải trong đời.
Nhưng tất cả, chỉ mới là mở bài…
Khi cái đẹp ban sơ, lại gần kề sự chết chóc…
Tôi có thể kể cho bạn nghe, chúng tôi – những kẻ điên thực sự, vui vẻ thật sự, ngầu thật sự, phóng khoáng thật sự, đã gặp nhau thế nào, trò chuyện và ca hát, ăn uống bên nhau vui vẻ ra sao sau sự cố lạc đêm trong rừng ấy; đã cùng thiền dưới trăng và tĩnh lặng tự soi chiếu mình dưới thiên nhiên hoang dại ấy….
Tôi cũng có thể kể về sự sợ hãi nhưng lại hạnh phúc tột độ, của một đứa khóc thét lên vì sợ nước, nhưng cũng dám cùng mọi người xuống biển để tập nổi và làm quen với đại dương bao la.
Tôi cũng có thể kể, tôi đã bỏ lỡ bình minh lúc 5h30 đẹp nhất Sơn Trà, khi mọi người thức dậy hết, chỉ mình tôi ngủ vùi trong những mảnh vải bạt lẽ ra sẽ dựng thành lều nhưng vì quên khung nên chúng tôi phải chui tạm và thò đầu ra để thở.
Những ngày ấy, chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm đẹp.
Nhưng với tôi, 1 lần lạc trong rừng, 1 lần em tôi suýt chết, mới là những gì tôi muốn kể.
Cho đến giờ, kí ức vụn vặt về ngày hôm ấy, chỉ còn lại là sự thảng thốt không nói nên lời, sự bất lực vì không biết bơi và cái nhìn vô thần của tôi vào không gian khi em ấy la hét quằn mình bám víu lấy tảng đá, khi đang bị sóng dữ cố cuốn đi.
Tôi không kịp nhớ lại mọi chuyện diễn ra như thế nào, nhưng thật sự lúc ấy, tôi bất lực.
Cho đến giờ, nghĩ đến mũi Nghê, vẫn không ngừng có cảm giác áy náy với em, vì đã không thể làm gì cho em khi đó.
Nhưng may mắn hơn tất cả, em được cứu. Được người bạn rất thân thiết với bạn khi đó, nhảy xuống cứu.
Tất cả những gì còn lại tôi nhớ được, là chiếc áo trắng của em dần có những mảng đỏ nhỏ, là máu em lan ra khi bị hà cứa, sóng quật, và những mảng đá sắc nhọn e cố đạp, cố víu lấy để vào được bờ.
Em bảo với tôi, lúc ấy em đã thực sự muốn buông tay…để chết. Em không suy nghĩ gì quá nhiều, vì lúc ấy, em quẫy đạp cũng đủ rồi. Càng quằn quại, sóng càng dữ.
Đúng như những thước phim truyền hình quay cận cảnh đặc tả khi những cảnh nguy hiểm diễn ra. Lúc ấy, tôi không phải nhân vật chính. Nhưng thực sự, đầu óc tôi đã quay mòng mòng, và không nhận thức được gì nữa.
Tôi rơi vào trạng thái vô thần, mọi tiếng la hét bên ngoài kia đều quay xung quanh, hình ảnh em oằn mình giữa sống và chết; ở cái nơi chỉ vài phút trước chúng tôi nô đùa vui vẻ với nhau….tất cả, đều quay mòng mòng vô định.
Nói chính xác, em may mắn, chúng tôi may mắn, vì không để mất em, dù để em bị thương khá nhiều.
Tôi biết, những dòng này, em đọc được. Nhớ lại lúc ấy, có lẽ cũng rất nhiều năm sau, khi chúng tôi già đi, thì tôi vẫn áy náy, vì không làm gì được cho em.
Nhưng thật tốt, cho đến giờ, chúng tôi vẫn là chị em thân thiết, dù người ở Đà Nẵng, kẻ ở Hà Nội.
Quay lại Mũi Nghê 1 lần sau đó, nơi chốn ấy lấp đầy những kỉ niệm vui. Và thật lạ, con đường rừng chắc tầm 3km, chúng tôi đi thoăn thoắt, cùng với những người bạn mới, đan xen những người bạn cũ, đã từng “vào sinh ra tử” trong chuyến đi đầu.
Mũi Nghê vẫn đẹp lạ thường. Dòng nước từng cố cuốn em đi, giờ êm đềm hơn, trong lành và dịu mát, mỗi lần nổi mình trên chiếc phao, tôi vẫn cảm giác như mình nằm trong tủ ướp đá mát lạnh, dù vẫn la hét vì sợ hãi, hoặc thậm chí là bật khóc, giữa cả chục người bạn.
Mũi Nghê vẫn đẹp lạ thường. Tôi đã kịp dậy lúc 5h, trèo lên 1 đỉnh núi nhỏ, đứng căn góc mặt trời mọc bằng chiếc iphone có định vị của một cậu em. Và lần ấy, tôi hiểu vì sao mọi người cố chấp lên đây – nơi đầu tiên ở Đà Nẵng nhìn thấy mặt trời mọc.
Cảm giác đó, rất tuyệt. Và đó, là lí do tôi yêu Đà Nẵng, yêu những con người ở đây, yêu du lịch và sức mạnh kết nối nó mang lại.
Tôi kể lại những câu chuyện nhỏ này, không phải để bất cứ ai phán xét, hay đồng cảm. Chỉ đơn thuần, tôi đang kể lại những kỉ niệm không bao giờ quên, trong chuyến đi ấy.
“Rồi anh kể cho đám trẻ những điều anh đã trải qua
Không phải để họ ngưỡng mộ hay là để họ ngợi ca
Chỉ là ai cũng có những ngày trẻ
Rồi thì cũng sẽ già nua
Những ngày mà chân chưa mỏi
Có tiền cũng khó mà mua
Những ngày nào đó, khi tâm tư được vẫy vùng
Ta sẽ cùng mở nhạc giữa rừng xanh và nhảy cùng
Là đâu đó giữa chập chùng núi và non kia
Nằm trên đồi hút điếu thuốc và ở trong túi là lon bia”.
p.s: Hình ảnh trong album đều là ảnh từ flycam và máy ảnh film KHÔNG CHỈNH SỬA. Có sử dụng hình ảnh tư liệu mượn từ anh Phúc Anh nhóm Review Đà Nẵng 4.0 và travel blogger Trần Việt Anh. (những người bạn đã đi cùng trong một chuyến Mũi Nghê khác)
#trangcho #trangchoreview #reviewmuiNghe #reviewDaNang #langthangcungTrangcho