Cái xứ gì mà khiến người ta nhớ nhung đến lạ.
Với Đà Lạt mình không muốn viết một lịch trình cụ thể, hay liệt kê những nơi cần đến, mình chỉ muốn kể lại những câu chuyện, những cảm xúc mình có tại Đà Lạt mà thôi.
Mình đến homestay vào lúc 8h tối, thời tiết khá lạnh so với chiếc áo phông mình đang mặc trên người, chỉ là vô tình đặt phòng ở đây nên mình khá ngạc nhiên khi biết chị chủ homestay là người gốc Hà Tĩnh. Ngày xưa, Nghệ An và Hà Tĩnh là một tỉnh có tên gọi Nghệ Tĩnh, đến năm 1991 mới tách ra thành hai tỉnh như bây giờ, nên đối với tụi mình thì mọi người dân Nghệ Tĩnh chính là đồng hương nơi xứ người, mình ngồi trò chuyện với cô chủ một lát rồi mới lên nhận phòng. Một sự khởi đầu thú vị và đầy duyên phận đấy chứ.
Mình cũng đã đi khá nhiều nơi và theo mình chẳng nơi nào ngồi hát tình ca hợp hơn ở Đà Lạt. Mình ghé qua KONG - một quán cà phê nằm cheo veo trên mạn đồi, phía trước mặt là những vườn hoa đang đợi đến ngày được thu hoạch. Theo mình biết KONG là một địa điểm quen thuộc của giới nghệ sĩ tại Đà Lạt, người ta đến đây để trò chuyện, để hát, để làm thơ. Mình ngồi vắt vẻo trên chiếc xích đu, tay cầm chiếc guitar vừa mượn, miệng hát vu vơ vài câu... Khoảnh khắc này, mình thật sự muốn được đóng băng nó lại và cất vào tủ để mỗi lần nhớ thương Đà Lạt mình sẽ lại lôi ra ngắm nghía.
Mình cũng gặp được nhiều người từ Bắc chí Nam đến đây để lập nghiệp, có người ở thành phố, có người ở các huyện lân cận, họ gần như đều đã sinh sống ở đây trên 20 năm. Mình có ngồi trò chuyện và được biết điều khiến mọi người quyết định gắn bó cuộc đời còn lại của mình với mảnh đất này là bởi vì thích cái lành lạnh vào mỗi sáng tinh mơ tỉnh dậy hay đơn giản chỉ là đã lỡ yêu thương một người nào đó ở Đà Lạt.
(huhu, hôm nay em thấy nhớ Đà Lạt quá, muốn viết thật nhiều mà thấy ngổn ngang quá)
#hana