Mùa hè đó là những hồi ức tươi đẹp nhất của một thời tuổi trẻ mộng mơ, dại khờ...
3000km để chúng mình đi và cảm nhận, đất nước mình đẹp từ cô chú chủ quán cháo lươn người Nghệ An cho team mình mỗi đứa một chai nước uống đi đường, rồi đôi vợ chồng trung niên gặp ở chặng về Khánh Hòa cứ một mực dúi vào tay mình bịch bánh khoai nóng hổi... Mỗi một vùng miền là một nền văn hóa khác biệt, mình hiểu được nguồn gốc của người Khơ-me, mình biết được câu chuyện huyền thoại về 10 cô gái đã ngã xuống ở ngã ba Đồng Lộc...
Rồi mình trở về nhà với một cái túi rỗng, với một làn da không thể đen hơn và cả với những ký ứcvề một mùa hè "sống không cần não" của mình.
Mùa hè này mình nguyện làm một kẻ lang thang, ngồi ê mông trên chiếc xe màu xanh lá, đạp loanh quanh khắp nơi, chậm rãi ngắm nhìn mọi thứ bằng những giọt mồ hôi nhễ nhại, bằng những tiếng cười giòn tan, bằng những câu chuyện buồn vui hằng ngày và bằng cả những giọt nước mắt đã rơi...của mình, của bạn.
Mùa hè của mình trôi qua xanh thật xanh.
* TRÍCH TỪ NHẬT KÝ 40 NGÀY ĐẠP XE XUYÊN VIỆT CỦA NGÂN HÀ
Viết nốt mấy dòng cho Huế...
Trở lại Huế sau 2 năm. Huế vẫn vậy, như một sự quen thuộc kỳ lạ. Lang thang trên những con đường cổ kính rợp bóng cây, hít hà bầu không khí sau một trận mưa rào, mọi thứ thật tuyệt.
Huế lại đang mưa...Rả rích...
Hẹn gặp lại nhau vào một ngày đầy nắng nhé xứ Huế đầy mộng mơ.
"Nhật ký ... ngày đạp xe xuyên Việt của Ngân Hà"
Đạp qua bao nhiêu con đèo bao nhiêu con dốc, không đếm nổi nữa mới đến được với xứ sở "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh"
Những mỏi mệt này có xứng đáng không? Xứng đáng vô cùng vì ta được ngắm nhìn màu xanh của biển cả, hít hà bầu không khí mát lành của gió mây, một vài chuyện trong đời này bỗng khuất xa dần dưới những con dốc con đèo kia, ta đã đạp qua...
"Nhật ký ... đạp xe xuyên Việt của Ngân Hà"
Chiều nay Sài Gòn lại mưa...
Kẻ tiễn người về đều đẫm lệ.
Thời gian mãi là điều tàn nhẫn. Khiến ta bỗng già đi. Khiến ta biết sợ sệt. Khiến 38 ngày bên nhau trôi qua nhanh đến không ngờ.
Ta nhớ những lời động viên từ tận đáy lòng, nhớ cái chạm vào lưng nhè nhẹ, nhớ cả lời mắng mỏ nghiêm khắc, nhớ nụ cười cháy nắng, nhớ giọt nước mắt buồn tủi,... tất cả đã giúp ta tìm lại vài thứ ta đánh rơi ở đâu đó, từ rất lâu rồi.
Thanh xuân có thể sẽ chẳng phải là loài hoa cao quý nhất nhưng sẽ là đóa hoa rực rỡ nhất trong khu vườn ta ươm trồng. Hãy cứ làm những điều ta muốn chạm tay với tới, khi ta vẫn chưa sợ già, khi ta còn dũng cảm, khi trái tim ta còn dẫn lối cho giấc mơ về.
Cảm ơn người, vì mùa hè này ta đã gặp nhau...
#sàigòn10082018
(sẽ tiếp tục viết khi nào có hứng)
#hana