Tôi không nhớ rõ mình đã đến Đà Lạt bao nhiêu lần, nhiều thì cũng chưa phải là nhiều nhưng chắc đâu đó 7,8 lần. Mỗi lần đến với Đà Lạt thì đó là mỗi lần một kỉ niệm đẹp được lưu lại trong tôi…
Với tôi, Đà Lạt là nơi đầu tiên mà tôi đã chọn sau khi mua được con xe máy bằng số tiền dành dụm đi làm sau khi ra trường, là nơi mà tôi đã đi mà không hề lên kế hoạch trước để rồi không tìm được chỗ ngủ (đi ngay tết tây không nơi nào còn chỗ, ngu hết biết), thế là nó chấp nhận chui lên tầng áp mái của một khách sạn để ngủ tạm với giá 50k một đêm (gặp chị chủ dễ thương còn pha chanh nóng cho uống).
Đỉnh Lang-Biang - Chợ Đà Lạt - Con Cù Lần
Đà Lạt là nơi mà tôi đã làm chuyện không giống ai lúc đó là dậy lúc 5h sáng và đi leo Lang Biang, leo tới khi trời sáng người ta đi xe Jeep ầm ầm lên mà tôi vẫn chưa lên tới nơi….:V :V :V. Là nơi mà tôi đã làm mất cái chìa khóa xe trong lúc lang thang trong làng Cù Lần, để rồi may mắn gặp được 2 bạn trẻ người Đồng Nai, đẩy xe lên đèo xuống dốc hàng chục cây số để kiếm tiệm sửa xe bẻ ổ khóa. Hai đứa nó còn ngồi đợi bẻ ổ khóa xong, xe chạy được rồi mới yên tâm đi. Thấy tụi nó bàn nhau đường đi Ma Rừng Lữ Quán, tôi quay lại “Ê, đi chung không” ?....Và thế là, chuyện tình 3 người bắt đầu từ đó….trên đường đời tấp nập họ đã tìm thấy nhau….!!!
Đà Lạt là nơi cho tôi biết cảm giác rét cóng cả hai tay, răng đập vào nhau khi đi tìm cái Đồi Chè Cầu Đất vào lúc 6h sáng là như thế nào. Đà Lạt cũng là nơi cho tôi biết cảm giác của một thằng FA mà đi đâu cũng gặp mấy đứa tay trong tay là như thế nào, ức chế đã man :V :V :V.
Đồi Thiên Phúc Đức - Ma Rừng Lữ Quán - Đồi Chè Cầu Đất
Đà Lạt là nơi mà khi tôi vừa mới chân ướt chân ráo chuyển sang công ty mới thì có một đứa hỏi “Ê, đi Đà Lạt không” (vì nó biết tôi cũng ham đi chơi lắm), tôi đồng ý chắc vỏn vẹn chỉ trong vài chục giây. Thế là lại vác balo lên và đi với những người bạn mới, hay nói đúng hơn là những người đồng nghiệp mới.
Cây Thông Cô Đơn - Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt
Lần này thì tôi lại được biết cảm giác ở homestay là như thế nào, được biết cái cảm giác sau một ngày lang thang khắp nơi, tối về ngồi bên bếp lửa cùng nướng khoai, cùng ăn hạt dẻ với anh chị chủ, rồi cả bọn cùng ngồi ăn khoai lang bàn chuyện vũ trụ là như thế nào…:V :V :V. Đây cũng là lần mà tôi đã biết được thật ra trong công ty cũng có nhiều đứa lầy lắm, khi mà cả bọn đang trên đường đi tìm Cây Thông Cô Đơn thì bị tịt đường, thấy xe không chạy qua được thế là quăng xe ở bụi cây gần đấy rồi đi bộ tiếp (toàn xe thuê mà, cùi không sợ lở…).
Đồi Thiên Phúc Đức - Đường Đi Cây Thông Cô Đơn
Và câu chuyện về Cây Thông Cô Đơn với tôi không dừng lại ở đó khi mà…trong chuyến team building đầu tiên của tôi với team mới ở công ty (có cả mấy sếp lớn), chúng tôi đã chọn Đà Lạt làm điểm đến và cái Lonely Tree này là một trong những điểm tham quan mà team đã thống nhất (thật ra là bị tôi và nhỏ trong team đi cùng lần trước dụ…hahaha).
Lần này chúng tôi đã thuê hằn một căn hộ lớn để ở chung cả team, rất tiện lợi. Sau khi cuốc bộ rã cặp giò ngoài chợ Đà Lạt mới thuê được đủ xe máy cho cả team, mọi người háo hức xuất phát đi tìm cái Lonely Tree….mà không hề biết rằng chặng đường đi phía trước sẽ lầy lội tới cỡ nào :V :V :V. Nhỏ trong team bảo lần này sẽ tìm được đường đi dễ hơn lần trước để tiện cho việc di chuyển đông người…vâng và kết quả là chúng tôi đã phải đèo con xe lên mấy con dốc muốn hộc máu, đường thì trơn trượt do vừa mưa nên có lúc phải xuống xe đẩy bộ, lúc này thì sếp hay lính gì không quan tâm, cho đi bộ với đẩy xe hết…hahaha.
Đường Đi Cây Thông Cô Đơn
Sau khi vượt dốc tới thì lại tới xuống dốc, mà dốc này mà chạy thì chỉ có cắm mặt xuống đất, thế là cả team vứt xe máy (không khác gì lần trước) và cuốc bộ tiếp phần đường còn lại. Haizz…cuối cùng cũng lết mười mấy mạng tới được cái Lonely Tree. Đói rã ruột cuối cùng cũng được một bữa ăn ngoài trời ra trò. Câu chuyện về Cây Thông Cô Đơn của chúng tôi kết thúc bằng một chuyến đò sang bờ bên kia, cùng vài hạt mưa lất phất…
Đà Lạt lần này đã cho tôi thêm những kỉ niệm đẹp cùng với những người bạn, những người sếp, những người đồng nghiệp mới, Đà Lạt đã giúp chúng tôi biết về nhau, hiểu về nhau hơn và thực tế đã giúp cho chúng tôi rất nhiều trong việc team work sau này. Nhưng mà cũng có kỉ niệm buồn là đây cũng là chuyến đi chia tay anh sếp của chúng tôi, haizz chả biết tôi ăn ở sao mà vừa vào làm chưa bao lâu mà sếp nghỉ…đắng lòng…!!!
Thôi tạm gác chuyện của Đà Lạt lại ở đây…lúc rỗi lại viết tiếp…giờ đi ngủ đã…