Có bao giờ bạn muốn lắng lòng mình giữa phố phường Đà Lạt nhộn nhịp? có bao giờ bạn muốn tuổi trẻ mình được cất giữ một cách thật đẹp và bình lặng? Đâu đó ở Đà Lạt có một nơi sẽ làm được điều mà bạn mong muốn, nơi của sự bình lặng và an yên.
Quán của những sự tử tế
Quán của Thời Thanh Xuân xuất phát từ ý tưởng và phát triển dự án chính là anh Võ Thành Luân, là một dự án doanh nghiệp tử tế giúp cho các bạn không có khả năng nghe và nói có một nơi để trải nghiệm công việc, phát triển bản thân và tích lũy kinh nghiệm về sau. Hiện nay đa phần những bạn nhân viên ở đây là những bạn không có khả năng nói và khiếm thính.
Góc nhỏ giữa phố núi mù sương
Nằm gọn dưới con dốc ở số 9, đường Triệu Việt Vương, thành phố Đà Lạt. Quán của Thời Thanh Xuân nằm nép mình nhẹ nhàng giữa chốn thị thành ồn ào náo nhiệt, nơi đây mang một sự yên bình, tĩnh lặng đến nhẹ người, con đường vào quán hai bên hàng cây, dây hoa xanh mát. Đường đến đây cũng không quá khó khăn nhưng khá là ẩn mình nếu bạn đi theo Google Maps thì tìm đến đường Triệu Việt Vương, bỏ qua đường lên Dinh III Bảo Đại, bạn chạy đến nhìn bên trái sẽ thấy quán lẩu nướng Linh Anh là nhìn thấy một con dốc khiêm tốn, nhỏ nhắn kế bên thì đấy là đường dẫn đến Quán của Thời Thanh Xuân.
Nơi yêu thương được cất giữ và nơi giá tiền sẽ được trả bằng tấm lòng
Nơi đây xoay quanh chủ yếu vẫn là những món trà, menu quán cũng là những món trà và cafe quen thuộc nhưng nếu để ý kỹ nơi đây không có giá cho các món nước. Hãy trả cho họ bằng những sự yêu thương, bạn có thể không cần trả tiền cho họ hoặc có thể trả cho họ tùy vào tấm lòng của mình, có một thùng tiền đặt cạnh ngay bàn oder nước để bạn có thể tùy tâm bỏ vào đó tiền mà bạn trả cho món nước mà bạn đã gọi.
"Không có giá cho tiền trà và cafe. Tùy vào sự hài lòng và hạnh phúc của bạn khi ở đây mà bạn để vào nhé!"
Ngoài ra, ở đây cũng có bán những món quà mà do những bạn ở nơi đây làm, những món quà tưởng chừng như đơn sơ mộc mạc nhưng chứa đầy những tình cảm yêu thương.
"Tuổi trẻ không thuộc về ai hết, nó thuộc thời thanh xuân"
Vô tình đọc được trên Kenh14.vn một câu nói mà anh chủ quán đã nói, có thể trích lại như sau: Vì sao không phải là "Quán thanh xuân" hay "Nhà thanh xuân" cho ngắn gọn nhưng vẫn đủ ý mà cứ phải có chữ "của" vào cái tên gọi nhiều xúc cảm này? Anh Luân giải thích: "Chữ của trong cái tên quán khiến cái tên bị dài và trông có vẻ thừa nhưng sự tồn tại của nó là cần thiết: tuổi trẻ của chúng mình không thuộc về ai hết, nó thuộc thời thanh xuân"
Hãy yêu thương quán như yêu bản thân của mình, tìm nơi bình yên giữa phố núi mù sương này không phải là khó nhưng để tìm về nơi như thế này thì là việc không hề dễ dàng. Hãy yêu thương quán và đừng làm tổn thương nơi đây nhé vì quán yêu thương các bạn và cũng mong các bạn yêu thương lại quán cũng như yêu thương chính bản thân mình.
Đà Lạt những ngày trời se lạnh, đôi bàn tay tê tê nhưng ly trà ấm áp và nhiều tiếng cười, nhiều niềm vui yên bình nơi phố núi mù sương này cũng đủ làm cho những ai đến đây thật ấm lòng. Cảm ơn nơi đây!