Ngồi nhà buồn nên viết chẳng có biên tập hay chuẩn bị gì cả. Cứ nghĩ gì viết đấy xong còn chẳng thèm đọc lại. Đoạn nào lủng củng mọi người thông cảm ^^
Hôm nay thời tiết Hà Nội 15℃ mưa rào và lạnh buốt người, làm bản thân tự nhiên lại có hứng ngồi kể về cái chuyến đi điên rồ đầu tiên của cuộc đời mình.
Sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ do không có nhiều cơ hội như những gia đình khác, cũng như điều kiện hạn hẹp chưa cho phép, thế nên suốt 18 năm 18 tuổi mình gần như chẳng đi đâu ngoài cái ao làng nơi cắt rốn. Nhưng bản thân lại cực kì muốn đi và thích đi nên đã quyết định sau này sống chết kiểu gì cũng phải thử cho biết.
Khao khát được ngắm nhìn thế giới, suốt 3 năm THPT gần như chỉ biết ngắm nhìn thế giới qua màn hình vô tuyến và tự hỏi bản thân :“ Sao con người ta tuyệt vời vậy? ”. Nào là đạp xe đạp một mình xuyên 12 nước rồi cặp vợ chồng hitchhiking suốt 3 năm sau ngày cưới ….v.v. Có quá nhiều thứ đẹp đẽ và con người phi thường ngoài kia. Từ đó đã len lói cái tình yêu đam mê xê dịch, may sao nuôi dưỡng đến giờ nó vẫn không nguôi ^^
Mình đã tới Sài Gòn 3 lần nhưng mỗi lần nhắc đến Sài Gòn mình đều nhớ đến chuyến đi này, chuyến đi mà bây giờ mình sẽ kể, chuyến đi Sài Gòn đầu tiên và đáng nhớ nhất của cuộc đời. Đấy là gần 3 năm trước. Cái chuyến đi điên rồ năm 18 tuổi không hề có một tí tẹo sự tính toán hay chuẩn bị gì.
Lần đầu tự đặt vé máy bay, lần đầu được đi máy bay, lần đầu được thưởng thức cái nắng nóng của Sài Gòn giữa nhưng ngày rét buốt nhất của miền Bắc (đợt ấy miền Bắc đang 7℃), lần đầu thử không khí Tết ở xa nhà, lần đầu mua vé chợ đen và đi tàu Tết, lần đầu ngồi tàu ghế cứng không điều hòa trên hành trình dài 1500km 36 tiếng.
Ngay ngày hôm sau đó là hai mươi hai tháng chạp ra sân bay để vào Sài Gòn. Bởi vì sao mình lại tự nhiên đặt vé bay vào Sài Gòn. Vì là trước đó 3 tháng tự nhiên hôm đi xem phim Yêu của ChiPu về thì thấy Sài Gòn đáng yêu quá mà bản thân còn chẳng biết trong đấy nó như thế nào. Việt Nam thì rộng mà bản thân thì lại biết quá ít thế nên đúng lúc tài khoản ngân hàng còn 600k liền lên đặt ngay một cái vé máy bay trị giá 500k bay vào của Jetstar, còn bay về tính sau :)) căn bản là bởi vì vé máy bay những ngày đó bay vào Sài Gòn rẻ lắm nên chẳng nghĩ gì cứ đặt thôi. Và tất nhiên ném lao rồi thì phải theo lao thôi, đành đánh quả liều.
Thanh Hóa hôm đấy rét 7℃ phải mặc nguyên 2 cái áo The northface ra sân bay. Bước xuống Tân Sơn Nhất thì ôi thôi cái nóng nó đập vào mặt. Nóng đến khó thở, ngột ngạt đến mệt cả người. Mà căn bản là do sốc nhiệt, ở nhà thì nào là đào nào là quất rồi ô mai đèn đóm đang ngập đường vào trong này thì tuyệt nhiên chẳng có một hàng hoa ven đường nào mà lại còn nóng nữa.
Nhưng kệ và bắt đầu khám phá quanh Sài Gòn cùng thằng bạn ( thằng bạn mình học trong này nhé và nó đợi mình vào đấy chơi xong 2 thằng cùng về quê ăn tết ). Nào là nhà thờ Đức Bà, Dinh Độc Lập, Bưu điện TP, Địa Đạo Củ Chi, Đại Nam Bình Dương rồi xa hơn là Tân Lập Long An ... Sài Gòn thì chẳng có gì đáng nói. Sài Gòn vẫn không ngừng tấp nập và náo nhiệt như thế.
Mấy ngày đầu còn đang thích thú xong rồi mấy ngày cuối bắt đầu nhớ nhà nhớ cái tết ở quê da diết. Nhớ nhà có đôi chút giống như cảm giác đắm chìm sau khi chia tay. Đối với mình kẻ nào mà không có nhà để nhớ hay không biết nhớ nhà là gì thì kẻ đó là kẻ vô cùng bất hạnh, còn ai mà chưa từng thử trải qua cái cảm giác nhớ nhà dù chỉ một chút thôi nó như thế nào thì đều là những thiếu sót vô cùng lớn.
Hôm đi Long An do trời nắng quá chạy liều nên ngủ gật, ôi thôi năm giây sau biết ngay cái sai, cả hai thằng lao xuống mương người rách mặt rách máu me may sao chỉ trầy xước. Phải nhờ người đi đường dừng lại đẩy con xe lên mương. Ngã xe + nhớ tết ở nhà làm bản thân càng đi chơi càng nóng ruột. Và tất nhiên mình không thể ăn tết trong này rồi.
Khổ nỗi vé máy bay chiều bay về là 6 triệu mà 6 triệu thì sinh viên năm nhất lấy đâu ra thế nên sau nguyên nửa ngày bồn chồn lo lắng tìm hiểu thì hai thằng quyết định mua vé tàu chợ đen về giá là 1 triệu 4 ghế cứng không điều hòa. Trưa hai mươi bảy tháng Chạp hai thằng ra ga để lên tàu. Mà vì lý do an ninh tránh cò vé chợ đen nên Đường sắt VN yêu cầu tất cả vé tết phải trùng số CMND thế nên là thằng cò vé nó làm giả CMND cho mình. Vé lậu mà sao trùng CMND trên vé được.
Nắng thì như lò xong ngồi trên khoang tàu đúng không khác gì cái lò. Mà không biết đã có bạn nào thử đi tàu tết về chưa. Đông phải gọi là còn không có không gian mà thở, ghế phụ xếp kín hàng kín lối, quà quê nào là bưởi là mít xếp đầy gầm ghế và giá để đồ trên đầu. Ba mươi sáu tiếng ngồi trên cái ghế cứng không điều hòa nhà vệ sinh thì bẩn, đông quá nên vừa hôi vừa khai, bồn rửa mặt thì có người nôn lênh láng thế nên mình còn không thèm rửa mặt hay đánh răng luôn mà làm gì có được ngủ đâu mà cần đánh răng rửa mặt.
Nóng mồ hôi ra mặt mày nhễ nhại người bẩn mông ê mà chuyện là ở chỗ tàu có nhiều trẻ con thế nên đêm đến là cái nền đất nhường cho mấy đứa nhỏ nó nằm ngủ vậy là cả đêm phải co chân lên cho tụi nó nằm. Người bẩn, ghế cứng mông ê, cơ thể mệt rã rời xong cứ mỗi lần dừng ga là mỗi lần đội bán hàng rong lại nhảy lên chèo kéo còn cả mấy bác không mua vé xong nhảy lên đi chui, chỗ thì không có mà đứng thế là lại xin ngồi nhờ cùng 2 thằng làm cái không gian chật ních lại càng thêm chật vì cái ghế cứng bé xíu phải chia sẻ cho người thứ ba ngồi ké. Từ Sài Gòn về tới Thanh Hóa có tổng 32 ga tàu lớn, còn mấy cái nhỏ còn nhiều nữa, vừa đi vừa nghe thông báo sắp đến từng ga một mà tâm trạng nó lại càng thêm sốt ruột rối bời. Điện thoại thì làm gì có ổ điện mà sạc, dùng đâu được nửa ngày là gần cạn pin còn 20% để lại còn có gì liên lạc cho mẹ. Cứ ngồi thế nhìn cửa sổ :)) ghế cứng chỗ ngồi thì chật hẹp xong còn nóng không phải cứ ngửa cổ lên là ngủ được đâu mọi người ạ.
Nhưng đằng sau những thứ khó khăn đấy thì mình lại có cơ hội để lắng nghe những câu chuyện của những con người xa xứ lâu năm mới về quê. Đối diện là hai anh chị năm năm rồi mới về quê vợ. Ngồi nghe tâm sự của chị mà cảm thấy dường như giữa cái lạnh của miền Bắc mình vẫn ấm lòng.
Qua đèo Hải Vân là thời tiết bắt đàu chuyển sang lạnh buốt, người run cầm cập, tóc bết, mồm hôi người bẩn mặt mày nhễ nhại. Thế nhưng tâm trạng lại vô cùng khoan khoái bởi vì có chuyến đi điên rồ này mà bản thân mới gặt hái được quá nhiều trải nghiệm đáng giá như vậy. Có bao nhiêu thứ khó chịu như thế nhưng tuyệt nhiên mình vẫn dành một cái tình cảm rất nhiều cho Sài Gòn đơn giản là bởi vì mọi thứ nơi đây rất khác với miền Bắc mình có thể làm nguyên một bài văn để nói về sự khác biệt giữa các miền ở Việt Nam luôn và thực sự mình rất thích thú việc đó.
So với người ta thì việc mình đi chưa là gì, viết thì chắc chắc chẳng hơn ai, ảnh chụp tất nhiên không thể đẹp bằng. Nhưng mình vẫn sẽ viết sẽ chia sẻ, chia sẻ vì sao mình lại thích leo núi và những trải nghiệm mình thu được từ việc trinh phục các ngọn núi, chia sẻ vì sao mình đam mê cái cảm giác được đi đến vậy. Ai quan tâm thì đọc thôi ^^ mình vẫn đi và sẽ đi nhiều thật nhiều nữa.
Video hồi đó: https://youtu.be/zxGUJgnmDkg
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
Sau khi lang thang Đông Nam Á gần một tháng và lại tiếp tục lang thang ở Việt Nam 10 ngày. Hôm nay có một người bạn thân của mình nói với mình rằng: “ Tao có cô đơn đến mấy thì cũng không bao giờ đi du lịch một mình ”. Thế nên bài blog này ra đời để nói về việc tại sao mình lại có thể đi du lịch một mình.
Sau hành trình dài 8 ngày đi qua gần như tất cả những nơi đẹp nhất ở Lào, sau đây là những kinh nghiệm phượt lào bằng xe máy mà mình rút ra. 8 ngày là lịch trình khá gấp nên mọi người có thể sửa lại một xíu để thong thả hơn.