Chúng mình đã mất một ngày di chuyển từ Hà Nôị ra Hạ Long vì một vài chuyện vặt xảy ra khi di chuyển nên đừng bất ngờ khi thấy tớ một ngày biến mất không có một blog chia sẻ nào nha.
Chúng mình quyết định ghé thăm Hạ Long vào một ngày gió đầu mùa, nghe các bác lái xe taxi bảo mới hôm qua còn nóng nực kinh khủng, ấy vậy mà hôm nay trời lại trở chứng âm u và mưa phùn nhè nhẹ.
Hạ long như ôm mình vào lòng để vỗ về vậy. Mọi thứ hiện ra hùng vĩ không ôm tòm như Phong Nha, đông đúc như Tràng An, Hạ Long cứ diệu dàng như một nàng thơ.
Mình thích cái cảm giác lênh đênh trên thuyền, có khi va nhẹ vào nhau tao thành những thanh âm mà tụi mình nói đùa là "bản nhạc tâm an".
Từng đợt gió lùa vào lành lạnh đến tay run hết cả lên vì vốn vĩ không quen cái lạnh nhưng mình vẫn không thể đặt chiếc máy ảnh xuống được vì mọi thứ choáng ngợp với mình.
Từng cái lướt qua là cả một vùng trời mới, có khi trùng trùng điệp điệp núi, có khi cả một vách đá dựng đứng sững sờ.
Mọi thứ tạo nên một không gian rất ấn tượng.
Lần đầu tiên trong đời mình bị choáng khi bước vào hang Thiên Cung, từng thạch nhũ, từng dòng nước, cái ánh đèn làm mình khó thể nào tưỡng tượng được lại có một nơi như thế này hiện diện.
Đúng như cái tên của nó THIÊN CUNG,
Mặc dù thời gian rất ít và mình không còn đủ thời gian để tham quan hang ĐẦU GỖ nhưng với mình Thiên cung là đã đủ.
Đủ đầy,
3 giờ lênh đênh trên vịnh mới thấy gần mình thật sự nhỏ bé giữ thế giới bao la, thế giới ngoài kia còn biết bao nhiêu là thứ đợi mình khám phá.
Từng nơi đi qua, từng dấu mốc, từng tấm hình, từng câu chuyện nó truyền cho mình một cảm hứng xê dịch một cách kinh khủng,
như đen vâu có câu "ngày nào mình còn khát thì ngày đó ta còn lang thang.."
Hạ Long sẽ quay về Hạ Long thế thôi,
Mình hứa khi nào mình đủ tiền chẳng vay mượn ai mình sẽ còn quay lại mảnh đất này một lần nửa.
Để còn viết tiếp những câu chuyện không đầu không cuối,
Câu nào cũng có HẠ LONG.
Thế nghen !!!