Vé máy bay: tuỳ kế hoạch để mua vé sớm hay muộn, quan trọng là hãy đặt vé dư tjoiwf gian so với giờ tàu chạy vì tàu dễ thay đổi vì thuỷ triều lắm nên đổi vé máy bay tốn kém lắm... ( kinh nhiệm người từng trải huhu)
Vé tàu 350/chiều/ ng, mình đi supperdong anh chủ nhà nghỉ đặt giúp. Nhớ phải mua thuốc say sóng, uống cái ngủ quên giời đất luôn, nhớ đặt vé sớm một chút vì cuối tuần nhanh hết lắm.
Xe bus Phương Trang: bến xe miền đông- cảng Phan Thiết: 155k/ chiều/ người. Đặt trước qua tổng đài nhé. Có xe bus từ sân bay Tân Sơn Nhất về bến xe nhưng thường hết chuyến sớm, xe Vietjet sân bay Nội Bài thì đêm vẫn còn nhé.
Xe máy: 100k/ xe số 150k/ xe ga thuê tại nhà nghỉ.
Ăn uống và nơi ở:
Mình ở nhà nghỉ Nam An, anh chị chủ siêu dễ thương với hiền lắm luôn, nhà ở trung tâm dễ di chuyển và ăn uống, giá rẻ lắm.
Đi biển phải ăn hải sản nhé có nhiều quán lắm nhưng với người thèm các món bún thì mình chọn hủ tiếu, bánh canh, mì quảng, bún bò... hỏi anh chủ sẽ chỉ cho bạn những quán “must try”. Cạnh nhà cũng có quán bánh căn xíu mại, tối cạnh bờ kè có món bánh tráng nướng siêu ngon.
Đi đâu:
Đảo nhỏ xíu nhưng đâu cũng đẹp cũng muốn dừng lại:
phan thiếtbình thuậnĐảo Phú Quý
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
Chỉ cần bước ra bãi cát, hít một luồng khí mặn là đã thấy tâm hồn bớt "nhạt" đi biết bao. Biển vẫn luôn mang đến một cơn gió mát lành, để được trốn chạy khỏi cuộc sống xô bồ, vội vã. Lang thang trên bờ biển, nhìn bước chân mình hằn trên cát được con sóng ào ạt xô bờ xoá nhoà.
Chỉ cần vậy thôi.
Hà Giang vẫn cứ như vậy luôn luôn xuất hiện trong tâm trí thôi thúc mình một ngày nào đó, nhất định đặt chân đến. Và rồi giữa những ngày mưa như trút mình có mặt ở Hà Giang nắng giăng kín cả núi đồi và hoa nở trên đá!
2n1đ kịp ghi dấu trên vùng đất hứa và những khoảng khắc tuyệt vời nhất!
Mình chọn đến Ninh Bình vào mùa thu tháng 11, khi lúa đã gặt hết và sen cũng đã tàn... thay vào đó Ninh Bình trong vắt một màu xanh, không còn cái nắng oi ả, không đông nghịt khách du lịch, chúng mình cứ vậy từ từ ôm trọn “mảnh đất cố đô”!
Không phải mùa hoa mận nở trắng rừng, không phải mùa mận đỏ chín mọng, không phải rừng thông Bản Áng, Happy Land hay cầu kính tình yêu,... chuyến đi này mình tìm về một Mộc Châu hoang sơ và an nhiên!
Chắc bởi vậy mà da người dân nơi đây đều có một màu ngăm ngăm!
Nhắc tới Tây Ninh có lẽ người bắc mình chỉ biết tới “muối tôm” mà không biết rằng có một vùng đất nhỏ bé, xinh đẹp luôn dát vàng bởi ánh nắng rực rỡ.
Mình đến Tây Ninh khi ánh nắng còn nhẹ dịu rồi ào ào trận mưa buổi trưa và chiều tới nắng lại lên đủ để cảm nhận mùi chói chang!
Đó là mùa vàng trên những thửa ruộng bậc thang Tây Bắc, của cơn mưa bất chợt rồi nắng kịp hanh khô chiếc áo choàng, của con đèo mù sương lạnh cóng ngập một biển mây khi bình minh ló rạng!