Mình trở lại, sau 1 năm và vẫn yêu Mộc Châu như ngày đầu.
Lần thứ 2 đến Mộc Châu mình đi xe máy, để cảm nhận mùi bụi sau một năm ở nhà xa rời những cung đường.
Hillside House là căn homestay xinh đẹp của thị trấn nông trường, nằm trên lưng đồi. Sáng sớm ngắm bình minh, chiều đến ngắm hoàng hôn, chill chill.
Đến Mộc Châu lúc 3h chiều thứ 7, chúng mình lên xe đi đồi chè ngắm hoàng hôn.
sáng chủ nhật thức dậy sớm một chút, vượt đường đến Hang Táu gặp Lỵ và Lua.
Lần này mình có vọn vẹn 24h ở Mộc Châu nên chúng mình không đi nhiều, chủ yếu để thay đổi bầu không khí của thành phố ngột ngạt tìm về sự bình yên.
sơn lasơn laSơn Lamộc châu
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
Chỉ cần bước ra bãi cát, hít một luồng khí mặn là đã thấy tâm hồn bớt "nhạt" đi biết bao. Biển vẫn luôn mang đến một cơn gió mát lành, để được trốn chạy khỏi cuộc sống xô bồ, vội vã. Lang thang trên bờ biển, nhìn bước chân mình hằn trên cát được con sóng ào ạt xô bờ xoá nhoà.
Chỉ cần vậy thôi.
Hà Giang vẫn cứ như vậy luôn luôn xuất hiện trong tâm trí thôi thúc mình một ngày nào đó, nhất định đặt chân đến. Và rồi giữa những ngày mưa như trút mình có mặt ở Hà Giang nắng giăng kín cả núi đồi và hoa nở trên đá!
2n1đ kịp ghi dấu trên vùng đất hứa và những khoảng khắc tuyệt vời nhất!
Mình chọn đến Ninh Bình vào mùa thu tháng 11, khi lúa đã gặt hết và sen cũng đã tàn... thay vào đó Ninh Bình trong vắt một màu xanh, không còn cái nắng oi ả, không đông nghịt khách du lịch, chúng mình cứ vậy từ từ ôm trọn “mảnh đất cố đô”!
Không phải mùa hoa mận nở trắng rừng, không phải mùa mận đỏ chín mọng, không phải rừng thông Bản Áng, Happy Land hay cầu kính tình yêu,... chuyến đi này mình tìm về một Mộc Châu hoang sơ và an nhiên!
Chắc bởi vậy mà da người dân nơi đây đều có một màu ngăm ngăm!
Nhắc tới Tây Ninh có lẽ người bắc mình chỉ biết tới “muối tôm” mà không biết rằng có một vùng đất nhỏ bé, xinh đẹp luôn dát vàng bởi ánh nắng rực rỡ.
Mình đến Tây Ninh khi ánh nắng còn nhẹ dịu rồi ào ào trận mưa buổi trưa và chiều tới nắng lại lên đủ để cảm nhận mùi chói chang!
Đó là mùa vàng trên những thửa ruộng bậc thang Tây Bắc, của cơn mưa bất chợt rồi nắng kịp hanh khô chiếc áo choàng, của con đèo mù sương lạnh cóng ngập một biển mây khi bình minh ló rạng!