Mùa mưa, mùa bão, mùa giông tố, mùa của những bất chợt, mùa của những niềm nuối tiếc, mùa của những hoài niệm. Gói gọn lại trong ý thức sâu thẫm, những cơn mưa chưa hẵn đã buồn, những mùa nắng chưa hẵn đã vui, buồn vui hay không là do mỗi người tự cảm nhận.
Một sáng cuối năm 2017, tôi xuất phát từ Cần Thơ bắt đầu chuyến đi chạy về vùng 7 Núi An Giang linh thiêng, nơi mà tôi vẫn hay vác chiếc xe con con cùng lũ bạn rong ruổi những ngày tháng buồn chán, nơi tôi tìm lại được sự yên bình mà những ngày tháng mệt mỗi đã qua. Cơn mưa kéo đến, chắc hẵn nhiều bạn cũng biết cơn bão Tembin năm 2017 đã kéo đến vào vùng biển phía Nam Việt Nam nhưng may mắn thay nó đã không vào đất liền, chính xác là tôi đã chạy đi trong cơn áp thấp nhiệt đới sau khi bão suy yếu. Không bỏ cuộc, tí than vãn, tí động viên để chạy trên chuyến đi của mình.
Mưa trên cả chuyến đi, từ Cần Thơ đến từng điểm đến. May mắn thay, khi đặt chân đến đâu cơn mưa ngừng đến đó, để lại một bầu trời âm u mờ mịt, nhưng vì thế đem lại một cảnh quang vô cùng hùng vĩ.
"HÃY NÓI ĐƯỢC KHI BẠN CÓ QUYẾT TÂM" nhưng "SỨC KHỎE LÀ QUAN TRỌNG NHẤT" nhé!