Thật khó để dùng câu từ gì đó nói về Hà giang bởi nơi đây đã để lại trong ký ức của mình những gì hoàn hảo, và đẹp đẽ nhất. Và nếu bạn chưa đến Hà Giang thì hãy đến ngay đi, đảm bảo vùng đất này sẽ khiến bạn “mê mẩn”, và “thương nhớ” rất nhiều đấy.
"Như một lời thì thầm kể lại những câu chuyện, những cảm xúc và tình yêu của mình với những nơi đã qua, CTV lâu năm của chuyên mục Du lịch TTO Thủy Trần sẽ đưa độc giả đi qua những miền đất khác, từ điểm “đầu trời” Tổ quốc đến mũi Cà Mau, từ đồng bằng đến nơi đảo xa, từ cao nguyên đến nơi thành thị, từ rừng núi cao Tây Bắc - Đông Bắc đến đồng bằng sông Cửu Long,... Và đặc biệt là tình yêu chị dành cho “cao nguyên đá” Đồng Văn, những bài viết như lời tỉ tê, thủ thỉ chị muốn nói cùng mảnh đất địa đầu, nơi có “tiếng khèn môi sau bờ rào đá”, khi “cao nguyên đá nở hoa”, khiến xui trăn trở mà Thương nhớ Đồng Văn."
Đó là lời mô tả cho cuốn sách mang tên “Thương nhớ Đồng Văn”,chị tác giả cuốn sách mình biết là qua diễn đàn phuot.vn, chị có rất nhiều bài viết hay và "Thương nhớ Đồng Văn" là 1 trong số đó.
Cảnh đẹp đến nao lòng, mộc mạc, đơn sơ...nhưng đầy cảm xúc.
Mình đã đến Hà Giang, chính xác là “công viên địa chất cao nguyên đá Đồng Văn” nhiều lần, vào nhiều mùa khác nhau và với mình thì mùa đẹp nhất ở nơi đây chính là mùa xuân. Mùa xuân về trên cao nguyên đá thời tiết se se, lạnh khô, nắng vàng, thêm vào đó là hoa đào, hoa mận, hoa lê…nở trắng những con đường vắt vẻo bên sườn núi.
Khung cảnh mà ai cũng phải say lòng, hoa mận nở trắng núi rừng.
Mình được gặp gỡ vài người, gặp 1 cô bạn mê phượt với mục tiêu mỗi năm đi Hà Giang 1 lần và cũng chính là bạn đồng hành cùng mình trong lần đầu tới Hà Gian, Gặp 1 “anh chàng lãng mạng” yêu Hà Giang đến mức không nhớ đã đi bao nhiêu lần, chụp những bức ảnh không nhớ ngày, tháng, năm. Anh thuộc từng cái dốc, ngôi nhà trong bản đến mức quên cả tên nó. Gặp 1 chị giáo viên dạy học ở Lũng Cú, mình nhớ có lần chị nói với mình “chị không thương nhớ Hà Giang, mà nó đã là 1 phần trong trái tim chị rồi”. Họ đều là những người rất đặc biệt, và thú vị, họ để Hà Giang ở 1 góc yên bình trong tâm hồn.
Mình biết được nhiều điều, nhận lại nhiều thứ sau mỗi chuyến đi, và càng thêm yêu quý nơi địa đầu Tổ Quốc này hơn. Hà Giang - miền đá nở hoa - miền tam giác mạch tô hồng núi đá khô cằn - nơi những con đường Hạnh Phúc uốn lượn làm say lòng lữ khách
Những con đường uốn lượn, vắt vẻo trên cao, chạy xe ở đây dường như không có đoạn nào đi thẳng cả.
Gợi ý1 vòng cung để tham quan cao nguyên đá Đồng Văn (mình sẽ không review chi tiết cách đi lại, chơi gì, ở đâu vì cái này có nhiều rồi):
TP Hà Giang - chợ Quyết Tiên, cổng trời Quản Bạ - rừng thông Yên Minh - Sủng Là, Phó Bảng - dinh vua Mèo - cột cờ Lũng Cú - thị trấn Đồng Văn - đèo Mã Pì Lèng, sông Nho Quế - biên giới Săm Pun, Sơn Vĩ - thị trấn Mèo Vạc - Mậu Duệ, Du Già...
"Họ có một đất trời làm của riêng. Họ sống yên bình trong đó."
“Không biết đến bao giờ, em sẽ không còn muốn đi chợ Đồng Văn nữa. Bao gương mặt, nụ cười, khóe mắt đã ở lại trong máy ghi hình. Những trập trùng của lô nhô núi đá, cái mềm mại của Nho Quế biếc xanh, cái ảo ảnh vô cùng của Mã Pì Lèng sương giăng, mây phủ. Một Sủng Là bồng bềnh trong nắng sớm, sương mai đậu trên những tầng sa mộc xanh, cô gái miền cao ngồi bên guồng sợi, bàn tay buông lơi, mắt nhìn diệu vợi. Bát rượu cay ấm lòng trong chiều biên ải nơi quán rượu người H’mong. Tam giác mạch đa sắc trên cánh đồng của nắng và gió. Và bọn trẻ con với nụ cười của những thiên thần.
Chúng chia cho em một cành quả dại, nơi con dốc đã bao lần em ngồi tựa vai anh. Em gọi đó là cành thương nhớ, quả nhỏ bằng đầu ngón tay út, màu đỏ thắm, mọc dại hai bên bờ taluy của con đường có cái tên Hạnh Phúc, ăn vào hơi chat, có vị đắng, để một lúc lại thấy ngòn ngọt nơi đầu môi. Hay em sẽ vì anh mà đặt tên cho quả đó là quả tình?”
(Trích Thương nhớ Đồng Văn – tác giả Thủy Trần)
Nhớ lắm những buổi chiều rong ruổi, hoàng hôn buông xuống phủ vàng cả 1 vùng trời. Mình chỉ biết đứng lặng người, thu trọn vẹn khoảnh khắc đó vào trong tâm trí mà thôi.
Chủ Nhật ở thị trấn Đồng Văn là phiên chợ, và đây là hình ảnh quen thuộc mỗi khi xuống chợ phiên của anh em dân tộc. Họ gặp nhau, trò chuyện và uống với nhau "chén" rượu tới mức say không đi nổi phải nằm lề đường ngủ ntn, và lạ là vợ của họ vẫn cứ ngồi chờ chứ không phàn nàn, kêu ca gì.
Xem thêm hình tại Album mình để bên dưới nhé.
Và nhớ đừng quên Share, Like và Follow ủng hộ mìnhnhé, cảm ơn bạn đã đọc tới đây.
Trong ảnh là đôc Thẩm Mã, đèo mã Pì Lèng, toàn cảnh thị trấn Đồng Văn, thị trấn Sủng Là...