Wuling Farm là một nông trườn năm sâu trong núi cách thành phố Đài Trung hơn 4 tiếng lái xe. Con đường vào Wuling Farm vốn đã rất đẹp nhưng trong Farm còn đẹp hơn vạn lần. Mình sống ở Đài Loan 4 năm, đã muốn đi rất nhiều lần vì mùa thu ( ngắm lá phong), mà xuân ( ngắm hoa đào) ở đây là tuyệt vời nhất.
"Câu chuyện một đêm ở nhà dân trên núi"
Hơn bốn tiếng lái xe, đi qua những con đường núi quanh co đem lại cảm giác như đang lơ lửng trên không trung vậy. Rồi đi qua những ngôi làng nhỏ nằm rải rác trên sườn núi của người dân tộc TaiYa, cuối cùng mình cũng đến ngôi làng có nhiều ánh đèn nhất. Những tưởng là đến chỗ ở rồi, nào ngờ Host bước ra như trong mơ, bảo hai đứa lái xe theo Host...Đi thêm một đoạn nữa, lần này là vào sâu tận Tuyệt Tình Cốc luôn. Chạy mãi chạy mãi cũng tới một căn nhà nhỏ nằm trên sườn đồi ngay giữa con dốc, mà dốc thấy gớm. Host bảo mình xuống xe, ừ mình xuống. Vì lạnh quá nên mình nhanh chóng ôm đồ vào nhà. Nào ngờ Host lại bảo không phải căn này đâu bé ơi...
Anh chị Host tầm tuổi lục tuần, người dân tộc nhìn dễ thương lắm nhưng mà có điều nói tiếng phổ thông như người nước ngoài. Có lẽ trình độ cỡ mình thôi, chị Host mang theo mấy gói mì rồi bảo mình xách đồ theo. ừ, mình theo. Chị dẫn mình đi qua con đường nhỏ lắm, đi trong đêm nhưng mình cảm nhận được sự đẹp đẽ của thiên nhiên nơi đây. Ít lâu sau thì mình đến cây cầu treo thiệt dài bắc qua con suối giữa núi. Ở phía xa xa mình còn nghe tiếng thác nước đang chạy róc rách. Mình ước gì giờ là ban ngày để có thể ngắm hết cảnh sắc từ giữa cây cầu, nghĩ bụng sáng mai sẽ ráng dậy sớm để dạo một vòng. Trong khi đầu còn đang loay hoay với mấy suy nghĩ về thác nước và cầu treo, chị Host rẽ vào khu vườn lá thấp có dàn thiệt đẹp và chăm tỉa ngăn nắp, mình còn chưa kịp nhận ra là cây gì thì một bụi hoa hồng gai xuất hiện trước mặt, hoa nở trong đêm dưới ánh sáng le lói từ căn nhà phía sau nó đẹp đến mất hồn...
Đi len qua những bụi hoa, cuối cùng mình cũng đến. Nó là một căn nhà nhỏ hai tầng, nằm ngay giữa vườn cây ăn trái, không tiện nghi như khách sạn này nọ nhưng trang trí rất ấm áp. Tắm xong bước ra vườn hồng dưới cái lạnh cuối thu ở độ cao hơn 3000m !!! Lạnh tê tái nhưng vẫn ráng lết ra ngắm sao ngắm trời. Sợ là không tranh thủ thì không biết khi nào mới có thời gian quay lại đây nữa. Sợ xa rồi thì cảm giác này không còn nữa, sợ không viết thì dòng suy nghĩ sẽ phai nhạt đi, nên cứ ráng viết hết viết hết mặc cho ngón tay lạnh cóng không cầm nổi lon bia. Thật dài cho một đêm tá túc nhưng rất đáng giá. Sáng bước ra vườn hồng, hồng ngập mặt, thì ra không chỉ là một vườn mà là cả sườn núi đều trồng quả này.
"Câu chuyện lặn lội đường xa đi ngắm lá phong"
Hùi hụi chạy xa hàng trăm cây số để ngắm những lá phong cuối mùa nào ngờ đúng cuối luôn. Đi lơ ngơ mãi không thấy phong đâu mới đi hỏi chị hướng dẫn chỗ đâu có phong cho em ngắm. Chị trả lời rất ư là lịch sự và dài dòng nhưng mà ý túm tắt là cuối mùa lá phong sắp rụng trụi rồi em, còn xót lác đác vài cọng thôi, muốn xem thì xem lá khác. Tim mình tan vỡ!
Người ta bảo cái gì cũng hoàn hảo chỉ khi nào còn khuyết. Đúng bài đó luôn, nói đi Wuling thứ n lần nhưng lần nào cũng ko thành, lần này thì từ đầu đến cuối perfect hết trừ mỗi ko còn lá phong. Thôi thì chắc còn duyên với nơi đây. Bù đắp nỗi buồn lá phong rụng, mình đi ngắm Gingko Tree.
Chạy sâu vào trong Wuling còn có một khu cắm trại và hoa anh đào rải rác trên con đường núi. Hai mùa đẹp nhất của Wuling chắc chắn là xuân và thu. Những ngày cuối thu này mang một ít hơi ấm mùa xuân bằng những nụ hoa anh đào chớm nở. Mình sẽ còn quay trở lại để tìm lại Wuling với dáng vẻ vốn có của nó, dáng vẻ mà mình theo dõi suốt bốn năm qua.
Nếu các bạn có hứng thú với điểm đến này, thì mình khuyên nên thue xe tự lái vì con đường vào núi cực đẹp. Đồng thời cũng chủ đọng được lịch trình tham quan. Từ Wuling quay về Đài Trung còn có thể ghé thăm Lishan, đây đều là những khu sinh sống của các bộ lạc nguyên thuỷ của Đài Loan. Cảnh đẹp có, bản sắc văn hoá có và tình người cũng còn đó.
Nếu bạn có thắc mắc cũng có thể trực tiếp inbox mình.
Thân, Sophy