Biển Phước Hải, chẳng trong lành như mình nghĩ. Con sóng lớn, mặt cát mềm như lén lút giữ chân người ở lại. Nhưng có thứ gì đó ở biển luôn quyến rũ mình. Cái mùi kì lạ, ngọn gió mằn mặn, cả nước dừa có vị muối mời gọi mình đến nơi đây.
Chuyến đi được báo trước từ hơn một tuần. Nhưng em bé và đồng đội vẫn thong thả lắm, cứ tâm tư còn lâu mới đến ngày nên lúc nghe thông báo “Mai mọi người tập trung lúc 6h sáng” thì cả bọn đều bất ngờ. Mình thậm chí chẳng rõ điểm đến, chỉ biết nó là đâu đó ở Vũng Tàu. Nghĩa là có biển. Chỉ thế thôi cũng đủ để mình reo vui trong bụng.
Cũng lâu chưa tới biển. Lần cuối chắc là hôm đi Phan Thiết với em Thỏ. Mà chẳng tính, lần đó tụi mình chỉ đi ngang biển, ngửi cái hơi gió mặn chát rồi hết ăn lại ngủ. Nếu vậy cũng không tính đợt đi Nha Trang, vì chỉ ghé Vinpearl một tẹo. À, là Hồ Tràm, lần cuối là ở Hồ Tràm. Vậy có nghĩa là cũng ngót nghét 5-6 năm. Mình thích cách ngọn gió chỉ đường đến biển. Vị mằn mặn lẫn đâu trong gió. Xa hơn chút là tiếng sóng vỗ rì rào. Chào cậu, người phương xa. Vừa buông đồ trong khách sạn là mình đã nằm ôm điện thoại tìm hiểu thông tin về nơi này.
Đây là đâu nhỉ? À, là Phước Hải.
Ở Phước Hải có gì nhỉ? Thị trấn biển hoang sơ. Hải sản. Thuyền thúng. Và cái ý nghĩ phải thức dậy sớm xem người dân kéo thuyền thúng đã nảy ra trong đầu mình như thế.
Một phần vì mong ngóng ra biển, phần chẳng muốn bỏ lỡ hai ngày tươi đẹp bên chiếc giường êm chăn ấm như đợt Phan Thiết, vừa bấm bụng search đủ thông tin mình đã bay vèo ra hồ bơi, dạo một vòng quanh biển giữa cái nắng chói chang lúc giữa trưa.
Biển nơi này, chẳng trong lành như mình nghĩ. Con sóng lớn, mặt cát mềm như lén lút giữ chân người ở lại. Mùi xác cá nồng tới mức nếu có em bé ở đây, hẳn con nhóc xấu tính ấy sẽ vùng vằn kéo mình ra xa nơi này. Trong phút chốc, mình thoáng nghĩ Đà Nẵng mới êm đềm làm sao. Mà thật nhỉ, trong lòng mình có biển nơi nào bình yên như ở Đà Nẵng đâu. Nhưng có thứ gì đó ở biển, mọi nơi, luôn quyến rũ mình. Cái mùi kì lạ, ngọn gió mằn mặn, cả nước dừa có vị muối mời gọi mình đến nơi đây.
4 giờ chiều là khoảng thời gian mọi người tụ tập team building bên biển. Lúc này nắng vẫn chưa tắt. Hơn mười con người, có già, có trẻ thay nhau bày trò. Mà mình nghĩ, có khi mình bên team người già mới đúng. Làm rắn lên mây giữa chừng đứt gánh, trò chạy bộ cướp cờ bị té lăn quay, rồi bì bõm khi chơi ném “banh” dép trong hồ bơi. Chẳng biết những người già lấy đâu nhiều năng lượng như thế, trong khi hai mấy tuổi đầu như mình lại chỉ biết ngụp lặn, chếnh choáng suýt uống nước vài lần. Tối ăn uống cùng mọi người, khung cảnh đủ lung linh để trêu vài người già đi cùng. Nhưng dặn lòng, dặn người, sáng mai phải dậy sớm, không diệu chè bê tha, phải xem người ta kéo thuyền thúng.
Sáng dậy 5 giờ, diện bộ quần áo bà thím nhất có thể, vội vã chạy đến “làng chài” thì hỡi ôi, chỉ lác đác vài bóng người chạy bộ tập thể dục. Hay họ về hết rồi nhỉ? Có khi tối qua đọc sai giờ cũng nên. Cũng tại cái tính chần chừ, ôm chăn thêm ít phút. Lòng buồn tiu nghỉu vì tưởng đâu bỏ lỡ cảnh người ta kéo thuyền thúng rồi. Cứ thế, thả dọc chân theo đường ven biển, ngắm các cô, các chị tụm năm tụm bảy, ngắm ông đấm lưng cho bà ân cần, ngắm vài người lớn tuổi tập thể dục, tự nhủ người già thật biết hưởng thụ cuộc sống, chẳng như lũ trẻ hay than vãn như bọn mình.
Lát sau về khách sạn, ăn uống no nê lại lếch thếch ra biển, lúc này vài “mẻ” thúng mới về. Mình lăn xăn tới lui mấy chiếc thúng đầy tôm cá như thể bắt được vàng, luôn miệng cho em con tôm bự, rồi cá, rồi mực. Mình chẳng phân biệt được bọn chúng, chẳng biết nó là tôm gì, cá gì, chỉ cần to là được làm các anh chị cười nắc nẻ. Chị kể với mình hôm nay chỉ có vài chiếc thúng ra khơi, vì sóng thật lớn. Anh thì luyên thuyên nói về chiếc lưới đặc biệt chỉ dùng để bắt tôm. “Anh có cua hay ghẹ không nhỉ?” “Cua ghẹ chỉ có ghe mới bắt được thôi, bọn anh thỉnh thoảng cũng có vài con, nhưng lưới này mảnh nên cua mắc vào dễ rách lắm”. Nói rồi, anh giơ cái lưới, chỉ cho mình ba lớp mảnh như tơ, từng lớp to, lớp nhỏ xếp chồng, dẫn dụ mấy bé tôm ngây thơ. Mình còn xin được họ con ốc mượn hồn, và vài con tôm nhỏ bé xíu.
Chuyến đi 2 ngày đầy bất ngờ này lại khiến mình thêm nhớ biển, nhớ Đà Nẵng. Có cái gì đó thôi thúc, mời gọi mình về lại nơi biển cả mênh mông đó.
“Sắp đến biển rồi. em thậm chí nếm được cả vị của biển cơ” – mình nói, sau khi chén hết lũ hào nướng mọi.