bảo lộc thay đổi kha khá quan điểm của mình về vài thứ. trong buổi tối mưa bay lạnh lẽo, mình đã khẽ rùng mình mà reo lên "cuối cùng mình cũng hiểu vì sao người ta lại có thể yêu dalat như thế". nhưng thành phố của mình chẳng phải dalat, mà, là một nơi khác - thành phố se lạnh nhưng chẳng có những con dốc chổng ngược.
bảo lộc thay đổi kha khá quan điểm của mình về vài thứ. trong buổi tối mưa bay lạnh lẽo, mình đã khẽ rùng mình mà reo lên "cuối cùng mình cũng hiểu vì sao người ta lại có thể yêu dalat như thế". nhưng thành phố của mình chẳng phải dalat, mà, là một nơi khác - thành phố se lạnh nhưng chẳng có những con dốc chổng ngược.
chuyến đi này không chụp được bức ảnh thật sự ưng ý nào, cũng chẳng ghé được địa điểm du lịch nào thú vị, thậm chí “kế hoạch duy nhất của mình” lại có một kế hoạch khác với gia đình cậu ấy. thế nhưng, mình vẫn cảm thấy nó thật trọn vẹn. như cái tiếng reo hân hoan chẳng biết bao nhiêu lần rằng “tớ hạnh phúc quá”. cái tiết trời ẩm ướt, dưới tảng mây xám khổng lồ, chiếc kem celano và đối diện là cậu nhóc tưởng chừng như không tồn tại.
mình đã nghĩ trong suốt chuyến lang thang, rằng mình đủ ngáo ngơ để chẳng phân biệt được các thành phố, địa danh. dẫu có đưa mình đến b’lao, rồi bảo nó là danang, hay bất cứ thành phố nào hẳn mình cũng sẽ tin mất. thay vào đó, mình chỉ hứng thú với những con đường. chỉ cần sải dọc bước chân. chẳng quan tâm đến điểm đến nào cụ thể.
cậu bảo, b’lao chỉ có một trục đường đường chính, từ đây rẽ sang các nhánh đường nhỏ hơn. sau 14162 bước chân, mình đã nghiệm được điều đó. thậm chí còn có thể tự tin đến vài nơi mà chẳng cần nhìn google maps, tự tin đến mức khoe cậu, rằng mình đã trở thành thổ địa b'lao mất rồi.
một buổi sáng thức giấc, lang thang ngắm bờ hồ tĩnh lặng, món phở khô kì lạ như hủ tiếu sài gòn, những con đường chẳng cần leo dốc.
một chiếc túi đựng cả thế gian,
và mình,
một mình,
chẳng cần đến backup plan.
lâm Đồngbảo lộc
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
mình không chắc mình yêu dalat như cách mọi người vẫn thường nhắc. với mình, dalat chẳng hề thần thánh đến thế, mà chỉ đơn giản… là một thành phố - nơi có những cậu trai trông thật thơ mộng, những cô chú bán hàng tử tế, và hơi lạnh len lõi, xôn xao trong bụng.
Biển Phước Hải, chẳng trong lành như mình nghĩ. Con sóng lớn, mặt cát mềm như lén lút giữ chân người ở lại. Nhưng có thứ gì đó ở biển luôn quyến rũ mình. Cái mùi kì lạ, ngọn gió mằn mặn, cả nước dừa có vị muối mời gọi mình đến nơi đây.