Biển Phước Hải, chẳng trong lành như mình nghĩ. Con sóng lớn, mặt cát mềm như lén lút giữ chân người ở lại. Nhưng có thứ gì đó ở biển luôn quyến rũ mình. Cái mùi kì lạ, ngọn gió mằn mặn, cả nước dừa có vị muối mời gọi mình đến nơi đây.
mình không chắc mình yêu dalat như cách mọi người vẫn thường nhắc. với mình, dalat chẳng hề thần thánh đến thế, mà chỉ đơn giản… là một thành phố - nơi có những cậu trai trông thật thơ mộng, những cô chú bán hàng tử tế, và hơi lạnh len lõi, xôn xao trong bụng.
bảo lộc thay đổi kha khá quan điểm của mình về vài thứ. trong buổi tối mưa bay lạnh lẽo, mình đã khẽ rùng mình mà reo lên "cuối cùng mình cũng hiểu vì sao người ta lại có thể yêu dalat như thế". nhưng thành phố của mình chẳng phải dalat, mà, là một nơi khác - thành phố se lạnh nhưng chẳng có những con dốc chổng ngược.