mình không chắc mình yêu dalat như cách mọi người vẫn thường nhắc. với mình, dalat chẳng hề thần thánh đến thế, mà chỉ đơn giản… là một thành phố - nơi có những cậu trai trông thật thơ mộng, những cô chú bán hàng tử tế, và hơi lạnh len lõi, xôn xao trong bụng.
dalat trong kí ức của mình ngày bé là món phở khiến mình phải nhập viện, còn của “ngày lớn” là vài nỗi buồn chẳng biết gọi tên thế nào cho đúng. mình không chắc mình yêu dalat như cách mọi người vẫn thường nhắc. với mình, dalat chẳng hề thần thánh đến thế, mà chỉ đơn giản… là một thành phố. có khi, bởi tình yêu vô cùng ít ỏi của mình vốn đã dành cho hai thành phố khác nên chả thể gói thêm dalat vào trong lòng.
nếu có ai hỏi mình ấn tượng điều gì nhất ở dalat đó hẳn là những con dốc chổc ngược, là những cái vòng xoay gần nhau đến kì lạ, đường xá thiếu vắng đi ánh đèn, và bóng của những người tản bộ. có điều lạ lùng là, ở đây, cảm giác nhớ nhung lại nhiều hơn. cùng một lúc, mình nhớ hết tất thảy những người đã đi qua cuộc đời: có HT, có Huy, có QQ… phải chăng vì chút sương đêm lạnh lẽo, và vì khung cảnh mơ mộng quá khiến người ta mong muốn một kẻ bên cạnh ngắm nhìn?
mình thích hôm cuối ở dalat, dù chẳng được đi khắp nơi chụp hình như ngày trước. chỉ là tản bộ, dạo quanh đà lạt cả 10 cây số, tự khám phá những góc quen thuộc từng thấy trên ảnh, thậm chí lạc tít vào đoạn đường sâu chỉ để tìm một con dốc. mình thích cả cảm giác khi ngắm nhìn thành phố từ quán cafe ở làng vũ thị, có cảm giác gì đó lạnh lẽo, cô độc, nhưng lại hạnh phúc, hân hoan trong lòng. cả đêm bbq tối hôm trước, ngắm ba con người với ba nỗi buồn nhẹ tênh trước mắt.
những khoảnh khắc dường như chẳng thể nào lặp lại,
cuộc trò chuyện ngắn trên quán cà phê trong suốt,
– em có vẻ không hòa nhập được với đám con gái.
– gật,
– chuyến đi này là vì đạt?
– một phần thôi. nhưng em muốn lần đầu lên đây với đám con gái, hoặc một mình.
– chuyến đi này với em chẳng có ý nghĩa gì nhỉ?
– có chứ anh. em hoàn thành được điều em muốn rồi đấy chứ. được đi rong đuổi thế này. thậm chí còn biết chẳng sự ấm áp nào có thể so sánh với ba lớp áo, và hai quả trứng nướng đặt trong túi hoodie.
những ấm áp tự tạo – lúc nào cũng bền vững hơn nhiều.