Những tấm ảnh chụp người dân địa phương trong mỗi chuyến đi cho ta thấy được góc nhìn hoàn toàn mới về sự tử tế từ những con người chưa từng quen. Nụ cười răng sún trên khuôn mặt lem nhem của lũ trẻ vùng cao, sự hồn nhiên làm sao giấu được trong những đôi mắt ấy. Nếu không có những chuyến đi, được gặp những người dân nồng hậu, chất phác có lẽ chúng ta sẽ giữ nguyên thành kiến về những con người xa lại, mãi không mở lòng.
Dăm ba bữa chán thành phố đông đúc, bon chen, hối hả. Ta lại muốn trở về với thiên nhiên, đắm mình trong dòng suối mát lành hay đơn giản là nằm xuống nghe âm thanh của núi rừng. Hoà mình vào thiên nhiên để bản thân thư giãn đôi chút. Rồi sau đó lại quay về với cuộc sống thường nhật. Ai cũng có những mối lo riêng, những bộn bề cần phải giải quyết. Nhưng những lúc mệt mỏi thì nhu cầu nghỉ ngơi là của chung tất cả mọi người. Hãy cứ đón nhận những gì đến với chúng ta một cách thật nhẹ nhàng.
Chúng ta, ai rồi cũng sẽ hoặc từng có một tuổi trẻ như thế, lưu lại những tấm ảnh không phải để luyến tiếc mà để giữ những kí ức thanh Xuân mãi còn đó, sinh động và tươi đẹp.Sau chuyến đi lạc của tuổi trẻ, ta sẽ thấy mình lớn thêm một chút, vững vàng hơn một chút, sẵn sàng cho một khởi đầu mới, tiếp nối những tháng ngày thanh xuân rực rỡ. Vì tuổi trẻ có bao lâu mà hững hờ.