Nhiều người thấy đi một mình thì cô đơn.
Thật ra, tôi thấy đó cũng là chuyến hành trình đầy thú vị, mỗi ngày được học hỏi thêm vài điều, được khám phá những vùng đất mới, được thưởng thức những món ăn ngon và được sống với những cảm xúc không bao giờ cũ. Vậy nên, chẳng điều gì có thể làm tôi buồn chán, mà nếu chán thì có lẽ tôi đã khép lại chặng hành trình của mình từ lâu trước khi để người khác pháthiện ra.
Nhiều người cứ nghĩ, đi du lịch thì phải có ít nhất một người bạn đồng hành mới vui. Nhưng tôi thì nghĩ cái khái niệm vui hay không vui nó phụ thuộc rất nhiều vào suy nghĩ và cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người. Tất nhiên, nếu được lựa chọn thì tôi biết: chẳng ai muốn đi một mình cả. Nhưng nếu nhìn vào mặt tích cực của nó, ta sẽ thấy: đôi khi đi một mình cũng mang lại cho chúng ta một điều gì đó mà có thể khi đi cùng đám đông ta sẽ không có được. Chẳng hạn như: sẽ không phải chờ đợi, chỗ nào thích có thể ở lại lâu hơn và không bị thúc giục, có thể dậy sớm hay ngủ muộn mà không sợ phiền ai.
Tôi luôn có một thói quen, đã đến một nơi xa sẽ thức dậy thật sớm đón bình minh ngắm mây trời và để có nhiều thời gian hơn.
Vì đi một mình tối mới có những trải nghiệm với những người bạn mới quen. Tôi vẫn luôn tin rằng giữa con người với nhau chúng ta luôn biết yêu thương và đùm bọc lẫn nhau dù chẳng cùng huyết thống. Có đi thì mới biết được ngoài kia rộng lớn thế nào. Có thể nói đó cũng là một sự mạo hiểm liều lĩnh để rồi tôi nhận ra một điều rằng mình đã có những ngày thật hạnh phúc. Có thể trong chuyến hành trình đó sẽ mất một chút thời gian, một chút sức khỏe, một chút tiền bạc và vài thứ khác nữa. Nhưng đổi lại sẽ có những điều mà dù ai đó có sở hữu cả trăm triệu cũng khó có thể mua được.
Tôi nhớ mình đã đọc được ở đâu đó câu nói đại loại rằng: “ Cứ đi rồi sẽ đến, khi đến rồi sẽ biết nếu không đi, nơi đó mãi mãi là điều bí mật”. Tôi cũng đang trên con đường chinh phục cái đẹp và khám phá những điều bí mật ấy bằng những chuyến đi của mình. Đi và trở về, để thấy rằng mình là một người thật may mắn vì được rong ruổi trên những nẻo đường ngược xuôi, được khám phá những miền đất mới lạ. Sau mỗi chuyến đi tôi lại thấy một tôi hoàn toàn khác. Tôi nhìn đời bằng đôi mắt tha thiết hơn, tôi cảm nhận được hạnh phúc từ những điều nhỏ nhoi và vụn vặt nhất giữa đời thường. Cuộc sống luôn vận động, chúng ta không thể lường trước được điều gì sẽ xảy đến. Độc hành đâu có nghĩ là cô đơn, trên hành trình ấy ta sẽ gặp rất nhiều người. Vì vậy hãy đi khi có thể và sống là chính mình.