Niềm thương nhớ rất đỗi nhẹ nhàng trong mỗi chúng ta khi cảm nhận về con người và cuộc sống nơi đây. Bắt gặp ánh mắt trong veo vùng sơn cước, hay đơn giản chỉ là cái nhoẻn miệng cười của lũ trẻ ngây ngô, điều ấy khó mà dứt ra khỏi suy nghĩ. Không hẳn là nỗi buồn hay thương cảm, không phải kiểu mừng vui mà là canh cánh trong lòng. Xin hãy giữ cho những con người nơi đây họ được hiền lành, thiện lương như thế vì cuộc sống như vậy đã đủ khiến họ thỏa mãn và vui với niềm vui của mình.
Không thể nhớ được ngày ấy vì sao lại quyết định đi Hà Giang. Có lẽ vì lúc đó vào mùa hoa Tam giác mạch và cũng là cần một chuyến đi xa. Một chuyến đi không tính toán, không lịch trình vạch sẵn. Đến bến xe nghỉ ngơi một lúc, làm thủ tục và nhận xe. Hai đứa con gái chạy 150 km từ thành phố Hà Giang lên thị trấn Đồng Văn. Chạy xe trên đèo là một trải nghiệm rất thú vị những cung đường ngoằn nghèo, chiêm ngưỡng những ngọn núi đá đen.Tôi lựa chọn một Homestay nhà cổ ở Ma lé, ngôi nhà có niên đại chừng hai thế kỷ.
Đến với Hà Giang thì không thể bỏ qua thung lũng Sủng Là nơi có nhà của Pao, cột cờ Lũng Cú và sông Nho Quế
Dinh thự họ Vương với lối kiến trúc đặc biệt, xung quanh được bao bọc bởi những cây sa mộc cổ thụ và những dãy núi cao. Cổng vào dinh bằng đá hiện lên bề thế được chạm trổ rất tinh tế. Trải qua bao thăng trầm lịch sử nhưng nơi đây vẫn giữ được hình dáng xưa cũ, vẫn mang vẻ đẹp của sự kiên cố, uy nghi.
Không hiểu sao giữa miền núi đá, cỏ cây hoa lá ở Hà Giang vẫn rực rỡ và có sức cuốn hút lạ kỳ. Hà Giang có hai mùa đẹp nhất cũng gắn liền với những mùa hoa. Nếu đến vào mùa Xuân sẽ được ngắm hoa đào, hoa lê, hoa mận. Đến vào mùa thu sẽ là những cánh đồng tam giác mạch trải dài. Nhưng với tôi dù là mùa nào đi nữa Hà Giang cũng đều đẹp và thân thương.
Hy vọng rằng dù là 10 năm 20 năm hay lâu hơn thế nữa Hà Giang vẫn giữ nguyên được nét mộc mạc, yên bình như bây giờ.