Lần đầu tiên trong đời tôi được biết thế nào là sợ hãi xen lẫn thích thú, bất ngờ xen lẫn háo hức, lằn ranh giữa thiên đàng và hạ giới quả là mong manh...
Khi tôi đặt chân tới miền Bắc lúc trời sáng sớm cũng là lúc được đón cái rét căm căm chưa bao giờ tưởng tượng đến do đợt không khí lạnh bất ngờ tràn về.
Lên Sa Pa tôi lập tức đến nhà ga cáp treo Fansipan vì sợ càng về chiều trời càng lạnh, mặc dù đã hơn 12 giờ trưa mà nhiệt độ ở thị trấn chỉ khoảng hơn 10 độ. Trời quá lạnh nên khách lên đỉnh Fansipan rất ít, một mình tôi được cho vào trong một cabin rất to có sức chứa khoảng 10 người, và từ đây lần đầu tiên trong đời tôi được biết thế nào là sợ hãi xen lẫn thích thú, bất ngờ xen lẫn háo hức, lằn ranh giữa thiên đàng và hạ giới quả là mong manh.
Đỉnh Fansipan lạnh cóng, mây mù bao phủ khắp nơi không biết nơi đâu là trời nơi nào là đất. Trùm kín cả người bằng chiếc áo khoác và cái áo mưa mỏng dính mà tôi vẫn còn run cầm cập. Dò dẫm leo lên hơn 300 bậc thang để lên tới nóc chóp lưu niệm thì tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà selfie nữa nên đành phải quay xuống vì không còn chịu nổi cái lạnh thấu xương.
Về Sa Pa, thị trấn trong sương chiều bỗng hiện ra trước mắt tôi mờ mờ ảo ảo như một bức tranh sơn thủy hữu tình... Rồi ngay trong đêm tôi lên xe đi Hà Nội để kịp chuyến tham quan Vịnh Hạ Long vào sáng hôm sau.