Lần thứ hai tôi ra thăm Huế thì Huế vẫn còn nguyên vẹn nét thơ mộng vốn có từ thuở nào của miền đất Thần Kinh...
Lần thứ hai tôi ra thăm Huế thì Huế vẫn còn nguyên vẹn nét thơ mộng vốn có từ thuở nào của miền đất Thần Kinh. Từ con đường, góc phố đến những cây cầu trên dòng sông Hương đều mang một vẻ đẹp bình dị khó tả như những lời hát đã đi cùng năm tháng:
“Vẻ đẹp Huế chẳng nơi nào có được
Nét dịu dàng pha lẫn trầm tư...”
Huế ngày nay đã hoàn toàn vắng bóng tà áo dài tím thướt tha với chiếc nón bài thơ trên cầu Trường Tiền “sáu vài mười hai nhịp”, có chăng chỉ là những hình ảnh do du khách mang lại.
Thành phố Huế không lớn, đường sá không rộng nhưng bù lại cực kỳ xanh mát bởi vô vàn những tán cây cổ thụ che phủ thành phố, đặc biệt là hai bên bờ sông Hương... Khi những chiếc xích lô chở khách du lịch chầm chậm đạp xe qua bên dưới những hàng cây xanh mát đó, Huế quả thực thanh bình và đẹp một cách rất “Huế” nhất.
Không đâu như Huế, do đa phần người dân theo Phật giáo nên chùa chiền hiện diện khắp nơi. Ở Huế luôn thấp thoáng những màu áo lam và phảng phất một mùi trầm hương thoang thoảng theo làn khói nhang man mác dù trên ngả đường nào.
Lót dạ buổi sáng bằng tô bún bò gốc Huế mang một hương vị là lạ so với bất cứ nơi đâu, hương vị rất đậm đà và thanh thanh đầu lưỡi, tôi bắt đầu chuyến tham quan Huế qua những lăng tẩm, đền đài, kinh thành của các vị vua triều Nguyễn... chỉ với một tấm bản đồ trên tay và đôi chân dường đã quá đỗi quen thuộc với những chuyến đi dài.