Từ trên chùa có thể phóng tầm mắt xuống dòng nước sông Hương lặng lờ trôi dưới những hàng thông xanh ngút, đâu đó là những chiếc thuyền neo đậu đang chờ đợi ai trên bến vắng...
Chiều chiều nhìn dòng sông Hương chảy ngang qua thành phố Huế rất đỗi bình thường như bao dòng sông khác. Nhưng khi xuôi theo dòng nước bàng bạc để ngắm từng cây cầu, từng chiếc thuyền dưới bầu trời xanh ngắt thì chắc hẳn hầu hết du khách đều trải qua một cảm xúc rất lạ khó diễn tả thành lời.
Ghé bến Tòa Khâm để lên thuyền rồng chờ sẵn, tôi tiếp tục đến với một thắng cảnh rất nổi tiếng đã trở thành biểu tượng của đất Huế: Chùa Thiên Mụ.
Chùa Thiên Mụ nằm trên một ngọn đồi nhỏ cách trung tâm thành phố Huế không xa. Từ trên chùa có thể phóng tầm mắt xuống dòng nước sông Hương lặng lờ trôi dưới những hàng thông xanh ngút, đâu đó là những chiếc thuyền neo đậu đang chờ đợi ai trên bến vắng.
Chùa có kiến trúc như một cung điện theo lối hoàng cung hơn là một ngôi chùa. Trong chùa cũng không có bất cứ tượng Phật nào. Khuôn viên chùa được bao phủ những mảng xanh, cây cổ thụ khiến tôi như đi lạc vào một không gian thuần khiết và thơ mộng, không còn nghĩ đến những ồn ào, lo toan trong cuộc sống.
“Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương.”
Tiếng chuông chùa gõ nhịp khi gần chiều cùng với không khí man mác thưa người lúc hoàng hôn càng làm tôi thấy mình thật sự tĩnh tâm và thư thái dường như quên hết những mệt nhọc đã qua.
Đến bây giờ, khi hồi tưởng lại chuyến đi, tôi thấy Huế không chỉ đẹp qua từng bức ảnh chụp mà còn đẹp trong mỗi khoảnh khắc với Huế. Trong lòng tôi vẫn còn dấy lên một cảm giác bồi hồi xao xuyến khi nhớ về Huế, một thành phố yên bình, một xứ sở dịu dàng đến ngạc nhiên...