Tô Châu thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc được ví như thiên đường hạ giới. Đến Tô Châu để cảm nhận nét cổ kính của thành phố này.
Tô Châu - Giang Nam mưa mới có tình .
Từ Nam Kinh đi Tô Châu có thể chọn tàu chậm 3 tiếng đồng hồ giá vé 32.5 tệ hoặc tàu cao tốc 220km/h vé 64,5 tệ đến 101 tệ .
Mình ngồi trên tàu ngồi bấm điện thoại thì có anh bên cạnh hỏi mình ngôn ngữ gì nhìn thấy quen quen .
Dạ tiếng Việt Nam . Ơ ,thế em học tiếng Việt à .Không , em người Việt .
Anh mới bắt đầu kể nhóm anh có một chị người Việt cùng làm nghiên cứu ,lần trước anh có xin tài liệu của chị ấy xem trách gì nhìn em đánh chữ thấy quen quen . Rồi mình mới hỏi là anh nghiên cứu bên lĩnh vực nào - Dược ấy em , anh vừa tốt nghiệp tiến sĩ Đại Học Dược Trung Quốc xong, mới được tuyển vào dạy ở trường Dược Tế Nam - Sơn Đông .
Đấy hóa ra là sư huynh cùng trường cũ . Thầy mới 30 đã tuổi tốt nghiệp tiến sĩ , giảng viên đại học .
Đến Tô Châu trời mưa nhỏ , đúng chất yên bình, lãng mạn của đất Giang Nam . Cổ trấn vùng Giang Nam rất đặc biệt, tường nhà sơn trắng ,ngói đen không giống miền bắc lấy màu đỏ , vàng làm chủ . Vườn nhà người Bắc trồng cây táo đỏ , cây hồng ; người miền Nam thích trúc , hoa trà , chuối thân thấp ,liễu . Chen giữa những khu nhà là sông nhỏ . Bên sông Bình có cầu xuegao , dưới chân cầu là quán bán chân gà , đầu vịt nấu lá trà của cô Zhang . Sông Bình hai bên đều là quán ăn vặt , hàng mua sắm , bờ phải từ hướng vào đường rộng khách đông , bờ trái ngõ hẹp người vắng . Quán cô zhang bên bờ trái ,ít khách qua lại ngày bán cũng chả được bao nhiêu , cô mở quán hơn 17 năm rồi , món chân gà của cô nổi tiếng lắm , năm 2013 còn được lên đài CCTV - rồi mới thấy câu rượu thơm không sợ ngõ hẹp của người Trung hơi sai ở trường hợp này . Mình thấy cô cười rất giống mẹ mình , xin cô ngồi lại cùng bán hàng , hai cô cháu ngồi nói chuyện vui lắm , mình có nói với cô sao không cô không chuyển quán hay bày sắm trang trí lại cho hút khách - rồi cô bảo tuổi cuối tuần rồi bán hết năm nay rồi cũng nghỉ , con cái cũng đi làm xa , cái nghề này xem như đến đời cô rồi cũng hết . Của cha của ông để lại xưa cũ rồi con cái cũng chẳng muốn theo , mà cô cũng không muốn chúng nó khổ . Góc quán nhỏ , im im bên sông Bình Giang , mỗi ngày cô bán từ 9 h sáng đến 12h đêm , con cún nhỏ chút chút lại chạy từ nhà ra ngắm chủ ,mưa nhỏ rồi thêm gió, khách bên đường đối diện vẫn đi lại tấp nập . Cô kể chuyện của Tô Châu, chuyện ngày cô còn trẻ , chuyện đứa bé không có tiền dùng tuyết nặn thành kem tặng người mẹ bệnh tật , rồi ngày mẹ bé mất có cây cầu mới xây người dân lấy tên xuegao cho cầu (雪糕桥: cầu kem)
Cô bảo mình khu nhà cũ này cũng chả biết ngày nào sẽ hư hỏng, ngày mai cháu đi ra chợ Tương Môn mà xem cháu ạ , chợ lâu lắm rồi , từ cái thời mà người Tô Châu còn trèo thuyền đi lại ấy .
Mình rất thích Tô Châu ,thành phố sạch sẽ, đi lại tiện lợi. Mọi ngóc ngách đều có bảo vệ sẵn sàng chỉ đừng cho bạn
Quay về Nam Kinh đúng vào một buổi chiều xanh ngắt , hồ Huyền Vũ gió thổi qua bến tàu .(nam kinh - Hồ Huyền Vũ )
china (trung quốc)
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.