Đêm Bầu Sấu đặc quánh hơi thở của rừng. Và những tĩnh lặng trong tâm hồn của người trú ngụ, êm xoay.
Chần chừ rồi cuối cùng cũng về đến với Rừng. Nam Cát Tiên bây giờ sẽ không còn xa nữa. Chỉ cần gọi đúng tên thì mình sẽ đến ngay thôi.
Sài Gòn mùa mưa. Mưa kéo tận về rừng xanh Cát Tiên. Mưa cuối tháng 6 trôi hết những lãng mạn vốn có của những cơn mưa rừng. Năm ngày rong chơi, được làm con của Rừng thật thích. Lắng nghe tiếng thở của Rừng, nhẹ tênh. Thích nhất vẫn là đi băng băng xuyên rừng, lát đát mưa, lát đát nắng. Cung đường trek không xa xôi, hiểm trở. Ai cũng sẽ nhẹ nhàng thổi vù qua 14 km dưới tán rừng xanh. Vì nhóm chỉ 2 người; tụi mình ít nói. Muốn giữ yên lặng, thoáng đãng cho rừng xanh thỏ thẻ.
Bầu Sấu, mùa này chưa phải là mùa đẹp nhất. Lãng đãng những cơn mưa bay ngang qua, đủ làm mát những oi bức của hè. Nhưng cũng chỉ có thế. Mưa nũng nịu rồi đứng thinh. Tội cho mặt trời không đủ nóng để tưới ánh hoàng hôn phủ hồ. Mặt trời chỉ lơ lửng, treo ngang vạt mây lởm chởm, ngó nghiêng những kẻ rong chơi không buồn, cũng không vui, chèo ra giữa bầu nhìn trộm vía chim non.
Đêm Bầu Sấu buồn thần sầu. Đêm sẽ không hiện đại. Không kết nối với bất kỳ một thế giới xa lạ nào khác. Duy nhất chỉ với người đối diện, trong nhóm hoặc các anh kiểm lâm tại Bầu. Hoặc ảo diệu hơn với hàng trăm, hàng ngàn chú đom đóm bay lượn. Hoặc thấp thỏm chờ đợi những “viên ngọc xanh” sáng bừng khi ánh đèn pin rọi vào. Chúng đấy, thủ lĩnh của Bầu Sấu, sải dài bất động nằm chờ mồi. Ngồi yên. Tĩnh lặng. Không ánh điện. Đêm Bầu Sấu đặc quánh hơi thở của rừng. Và những tĩnh lặng trong tâm hồn của người trú ngụ, êm xoay.
Rừng ban tặng nhiều thứ, nhìn thấy được, sự an yên, chẳng hạn. Đứa bạn đi cùng là minh chứng rõ ràng nhất. Cả tuần trước khi về rừng, nó nhìn mãi không có màu xanh an yên nào trong lòng. Ngổn ngang mối lo âu từ việc nhỏ nhặt nhất: đặt đúng thời gian. Bằng cách quỷ thần nào đó, nó cho mình leo cây tận đọt; nhiều lần, mà điều này đối với nó là sự sỉ nhục kinh tởm nhất sau gần hai năm sống ở nước Việt. Vậy mà, vài ngày trò chuyện vơi Rừng, nó bừng tỉnh hẳn. Nhẹ nhàng. An yên. Đầy năng lượng như cái kiểu được tái sinh lần nữa, như kiểu Forest Retreat vậy.
Cát Tiên giờ là điểm mình phải đến lần hai, lần ba và có thể là lần thứ n trong tương lai gần. Đơn giản vì Rừng ôm ấp quá nhiều thứ hay ho. Đơn giản là vì mình chưa thủ thỉ hết với Rừng, từ tâm can.