Với chúng tôi hành trình đầy thú vị cho đến những phút cuối vẫn không thể nào quên.
Vẫn cảm giác hồi hợp, thót tim và chẳng bao giờ muốn kể ra...
Kuala Lumpur ngày cuối cùng.
8h30 sáng,Chúng tôi bước ra khỏi hostel thấy từ nơi đi MRT rất đông người và người. Bọn tui quay sang hỏi nhau thì mới biết hôm nay đi làm lại sai kì nghỉ lễ của họ.
Đặt cuốc xe đầu tiên vất vả vì anh grab bị kẹt xe. Rồi cũng có một chiếc xe ?? rộng rãi 6 chỗ có lối đi chính giữa lun. Bọn tui ko bỏ lỡ cơ hội đặt anh tài này chở ra sân bay vào trưa nay. Chị google nhanh nhảu trao đổi lấy số, viber, các kỉu với mức giá rẻ bất ngờ 145rmt. Chúng tôi an tâm chuyện xe cộ xong đã đến lúc chụp choẹt tham quan quãng trường. Tổ trưởng kế hoạch sợ kẹt xe hay sao í mà ngày quốc khánh ko dám cho ra đây, để hnay ko có bóng người tranh chổ chụp ảnh, mừng dễ sợ??. Các anh bên ban tổ chức lễ hội đang kéo đồ sắp xếp lên xe dọn dẹp. Vậy mà chúng tôi cũng nhí nhố được ko ít shot. Vì nhanh chân trở về còn mua quà cho mọi ng.
Thật là xài tiền cũng khó. Bắt taxi gặp ngay toàn xe to mà đẹp, anh taxi này khá lanh, bắt chuyện chúng tôi ròi đưa offer nếu anh chở thì... 115rmt mẹ ơi rẻ hơn thì ngu sao ko??! Khoản từ chối anh kia là việc cân não cho chị google và chị tổ trưởng kkaa.???
Chúng tôi vào Babylon mall thấy mấy tiệm ? kẹo mắt sáng rỡ vơ vét chừng 15 phút hết nửa cái tiệm người ta, chắc cô bán hàng chưa hiểu đám ranh ở đâu mà kinh dị thì nó đã tuột đi mất. Chúng tôi chưa bao giờ đi siêu thị mà nhanh như con gió đến thế.
Xong dòi giờ về chuẩn bị đồ ra sân bay về nước thôi..
Chúng tôi leo lên xe quả thật anh tài sắp xếp rất gọn gàng. Chưa hết tách cafe và nhiều câu chuyện thì sân bay đã hiện ra. Tụi tui thống nhất là gửi hành lý một ít rồi ăn cho lẹ vào an ninh luôn.
Đến giờ tui vẫn còn ấn tượng như in tiệm gà rán hàn quốc và bé phục vụ đó.Quán gà rán nằm phía bên phải ngay góc trước lối vào khu vực an ninh. Order xong bé đem ra 3/4 món hoả tốc càng quét sạch,,,,,,,, còn 1/4 thì ngàn lần ra hối ngàn lần bảo ngồi đợi......... please wait, quay két con gà vẫn chưa thấy chén cơm,,, Phục vụ gì mà chậm, còn tên đầu bếp như mới vào nghề có vài ng khách mà hắn múa ????? còn hơn nhảy sạp tay quơ qua quơ lại ko trúng đc con gà ?. Chẳng lẻ bảo hắn như con gà mờ hôm qua ở động BATU nhỉ. Ăn fast food mà thành slow food. 1 Tiếnggggggggg đó má ơi. Ko phải nói bậy chứ đồ ăn chưa kịp xuống "đó" là xách đồ chạy ra lối an ninh để trình passport và nhận diện.
Chỉ còn gần 2 tiếng nữa là khởi hành, thong dong chọn ngay hàng chính giữa để 6 đứa đứng vào. ... Chọn chỗ gà rán hàn quốc là cái ngu lớn nhất của chúng tôi, khuyến cáo các bạn là ko nên ăn nha. Chọn cái làn an ninh này là ngu thứ hai. Kinh nghiệm cho các bạn nữa trước khi vào an ninh kiểm tra hộ chiếu phải cử ra 1 tên đi xem dây xích à nhầm dây ràng được phân khu chia như thế nào, khu đó nhìu hải quan ko, hải quan nào làm nhanh hơn, chứ để như chúng tôi hải quan hai bên nhìu hơn một ng tốc độ làm thần thánh, người ta qua cửa ầm ầm càng hàng chúng tôi đứng gắp ruồi pặc pặc.
Kim đồng hồ lần lần trôi 5 phút, 10 phút, 15 phút, nửa tiếng trôi qua.... rồi tôi thấy còn có 20 phút nữa, mà trước mặt tôi còn 3-4 người vội chạy lên xin thì người ta tuy cũng ko vui vì họ cũng xếp hàng chờ đợi rất lâu, tuy nhiên chúng tôi cũng qua được.
Chắc chưa ai có cái cảm giác như chúng tôi. Vali, giỏ xách mang lên xách chạy mà ko kịp nhìn lại, chạy chục kí cứ như cầm lọ nước hoa, cái quần thì muốn tuột lun mà cũng phải ráng giữ mà chạy cho lẹ á.
Tìm đuợc lối cửa L3 như chỉ dẫn ở tầng dưới thì ôi thoiiiiiiiiii không thể tin được.
Viết mà còn hoảng sợ con muốn rớt cả tim ra ngoài tui ko biết các bạn đọc có giống như tôi chứ giờ bàng hoàng lắm. Tui thầm nói trong bụng, chê ko dc xài tiền hả, giờ TIỀN NGU ĐÃ XUẤT HIỆN. Rớt vé chắc luôn các bạn ơi. Các bạn có biết đoàn người đứng trước cửa L3 đó đông ko thể đếm xuế, dài bao nhiêu chúng tôi cũng ko dám, cũng có thời gian mà nhìn đến cái chóp đuôi của nó nữa......
Bối rối ko biết làm sao cả đám hỏi nhau có sai ko, thì quả thật ko sai các bạn ạ, cửa xét hành lí là đây. Khủng khiếp, chúng tôi vẫn cố liều một phen, chị google hỏi đại một anh người Pháp dáng người cao to , mập mạp, râu thì đã nhuốm trắng dưới cằm. Chúng tôi hỏi anh có phải đây ko?
Anh nói phải
Thế là được nước hỏi,
Chúng tôi xin anh cho chúng tôi lên ưu tiên dc ko??!. Thân thiện của anh làm tôi nhớ mãi
Anh gật đầu và không quên chỉ chúng tôi lối đi. Chúng tôi cảm ơn và vội chuôi qua dây rào, xác định là chui thiệt nha, mà lúc đó còn biết gì, dù còn ai nhìn, dù ai cười hay ai nói chi chắc chúng tôi cũng chả thèm để tâm nữa. Rồi vào đến gặp anh hải quan chúng tôi nói với anh là chúng tôi đến giờ rồi cho chúng tôi vào được ko thì anh cũng vui vẻ đồng ý. Thiếu điều nhào tới ôm hôn thắm thiết cái ông nội này luôn.
Ôi cái cảm giác mà đồ ko kịp để lên khay, giày ko kịp cởi, tống đại vào máy soi chiếu như kỉu mẹ nhét con ăn, dồi hết vào miệng nó, đẩy cho nó đi lẹ. Cầm được đồ vào đứng trước line sắp hàng cửa ống lồng chúng tôi còn chưa tin đó là sự thật còn bảo nhau đặt đích ngồi xuống ghế mới thấy yên tâm mọi ng à.
Kinh nghiệm mà qua chúng tôi các bạn có thể thấy
Thà đói tới xỉu cũng phải qua an ninh, soi chiếu hết rồi hãy tìm đồ ăn, lỡ ngất thì có tui bạn nó rinh lên máy bay dùm.
Thà đói tới chết cũng đừng ăn gà ở tiệm Hàn Quốc, lỡ đói tới chết bạn bè cũng chết chùm đừng lo.
Thà chọn bên trái bên phải khi đi qua an ninh chứ đừng nhùi nhét vô chính giữa, kỉu mà thọc vô mới thấy ngu tới ko dc lùi ko xong, qua hai bên còn có đừng thở
Thà chọn lại một lần tụi tui cũng không ai muốn chọn lại tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" thế này.
Máy bay cất cánh chúng tôi vẫn chưa hết bồi hồi. Đặt chân lên chính mảnh đất mình sinh ra mới có được cảm giác an toàn.
Chỉ cần chậm một chút.....
Mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Kết bài Malaysia tại đây nhé , cảm ơn ai đã theo dõi từ lúc tuột lên cho đến lúc tuột xuống... Hồi hộp nhưng đầy trải nghiệm, trải nghiệm trong hạnh phúc, Hạnh phúc là khi chúng tôi được ở cùng nhau....
Khi tôi viết đoạn kết này cũng là lúc tôi đốt lửa cho hành trình mới....