Blog Phượt Hà Giang sao cho "phê"???
cover

Phượt Hà Giang sao cho "phê"???

avatar
Hà Tỷ Tỷ dot Thứ 2, 08/06/2020
Theo dõi Gody.vn trên Google news
Nếu như nhà văn Tô Hoài đã từng phải thốt lên rằng: “ Đất nước và người miền Tây đã để thương để nhớ cho tôi nhiều quá, tôi không thể bao giờ quên” sau 8 tháng, nhà văn ăn cùng, ngủ cùng với người dân Tây Bắc thì với tôi không cần quá dài như vậy, chỉ với 3 ngày, tôi đã chết mê chết mệt với Tây Bắc rồi….
Tôi đến HÀ GIANG vào những ngày xuân ấm ....
Khí xuân ấm áp khiến chân tay ta bồn chồn, muốn đi đâu đó cho khuây khỏa. Và tôi đã chọn đến Hà Giang, tôi mong chờ cái ngày được đón gió trời Hà Giang, phơi nắng Tây Bắc, hít hà bầu không khí trong lành và yên ả nơi đây, mong chờ được hiểu hơn về những con người sống khuất sâu trong rừng núi, mong chờ ngắm sắc hoa, mong chờ được tung tăng trong phiên chợ vùng cao, hòa mình vào sắc áo sặc sỡ ….. Sẽ là một chuyến đi “phượt”, đủ nhanh đủ chậm để con tim tôi có thể cảm nhận hết mọi thứ- chân thực- trần trụi- mãnh liệt nhất!
TÔI đi phượt HÀ GIANG với HYS
NGÀY THỨ NHẤT…..
Bánh xe bắt đầu lăn đều vào một buổi sáng trong lành tại thủ đô, sẵn sàng cho một chặng đường dài mệt mài- háo hức- mong chờ. Đoàn chúng tôi có người đã lên Hà Giang nhiều lần, có người lần đầu đến với Hà Giang ( như tôi) nhưng trông ai cũng đều háo hức và mong chờ lắm. Có lẽ Hà Giang mùa này đẹp lắm…
Vì chúng tôi cùng một câu lạc bộ nên giữa chúng tôi dường như không có khoảng cách. Chúng tôi thân nhau hơn nhờ những câu chuyện đường dài. Gần đến Hà Giang, trời bắt đầu mưa. Mưa khiến chúng tôi di chuyển khó khăn nhưng đoàn xe vẫn lao trong mưa, băng băng tiến về phía trước vì Hà Giang vẫn đã chờ chúng tôi đặt chân đến mà! Ngồi đằng sau xe, tôi cố gắng tận hưởng hết gì những gì chạm vào các xúc cảm của mình. Tôi để mưa tát vào mặt, hạt mưa mơn man vào da thịt tôi có chút lạnh có chút dễ chịu. … Cơn mưa khiến tầm nhìn bị giảm, tôi mới chỉ nhìn xa xăm thấy những đồi núi nhấp nhô nối đuôi nhau, thấy thung lũng như lòng chảo tít dưới, lác đác vài ngôi nhà đơn sơ. Mưa khiến chúng mờ ảo mà mơ mộng biết mấy.
Cuối cùng cũng vào được trong lòng thành phố, lòng tôi hò reo như em thơ gặp sữa, ánh đèn thành phố soi rọi con đường chúng tôi sắp đi qua. Rằng là tôi đã đến với Hà Giang trong chiều mưa lạnh nhưng sưởi ấm tôi bằng niềm phấn khích và chờ mong.
Tôi cũng chẳng biết chúng tôi đã đi qua bao cây số, tôi chỉ biết rằng đoàn chúng tôi đến nghỉ chân tại một homestay “quý tộc” tại công viên địa chất cao nguyên đá. Gia đình chủ homestay là một gia đình ấm áp, tốt bụng và thân thiện, khiến chúng tôi cảm giác như được trở về chính tổ ấm của mình. Tại đây chúng tôi được nghỉ ngơi thật tốt để tiếp sức cho chặng đường dài tiếp theo. Một chặng đường dài lên ga và bóp phanh nên các xế thân yêu đều mỏi mệt, thế là mọi người xếp hàng để đấm bóp cho nhau. Sau đó là giờ cơm, đúng là homestay “quý tộc”, mọi dịch vụ đều No.1, cơm canh nóng hổi làm ấm lòng tất cả anh em. Để tăng ít nhiệt, chúng tôi đã đốt lửa trại, ca hát nhảy múa và chơi trò chơi.
Ngày thứ nhất trôi qua bình yên và ấm áp, chúng tôi ngủ ngon như “những chú lợn con” và đợi chờ hành trình ngày mai…
NGÀY THỨ HAI……….
Đánh thức tôi dậy chính là tiếng suối chảy róc rách… Bùng dậy lật chăn và mở tung cửa sổ, một bức tranh thanh bình hiện ra làm tôi muốn ngắm nhìn mãi. Xa xa là quả đồi xanh rì, một chút mây núi vờn quanh, phía gần là một con suối đang lững thững chảy….Ôi cuộc sống mới thanh bình làm sao!
Chúng tôi được hưởng thụ như giới thượng lưu dưới homestay “quý tộc”. Sáng ra sân sau thưởng trà “đàm đạo” sự đời, bữa sáng nhẹ nhành và thanh lịch được phục vụ chu đáo, không gian Đông- tây kết hợp, âm thanh thiên nhiên dội vào, hết sức phong trần và thoát tục. Đắm đuối suýt chìm, tôi chợt bừng tỉnh và cũng là lúc chúng tôi lên đường. Một ngày khám phá cao nguyên đá Hà Giang chính thức bắt đầu.
Những đường đèo khi lên cao, khi hình chữ s, khi hình gấp khúc, khi dốc đòi hỏi sự tài hòa trong việc điều khiển bánh lái của người lái xe. Lái xe trên cao nguyên đá Hà Giang là một nghệ thuật, người lái xe chính là một người nghệ sĩ thực thụ. Ai dám bảo những pha cua vòng cung mượt mà không phải nghệ sĩ? Ai dám bảo những đoạn lên dốc nhiều ổ gà không phải nghệ sĩ? Đoàn xe nối đuôi nhau băng qua Quản Bạ, xuyên qua Yên Minh rồi lên đến Đồng Văn. Đối với vẻ đẹp của Hà Giang, tôi không biết diễn tả thế nào để nói hết vẻ đẹp ngột thở của nó. Không có gì hơn chính là do bạn nhìn và cảm nhận thấy. Nó hùng vĩ, bao la, con người trong thật nhỏ bé trước thiên nhiên. Đúng là Việt Nam rất được thiên nhiên ưu ái! Những gì là hoang sơ nhất, tự nhiên nhất vẫn luôn là tuyệt nhất. Trên đường đi, bạn sẽ được tận mắt chiêm nghiệm cuộc sống nơi đây. Núi bao la vây quanh bốn bể, xa xa là mấy ngôi nhà bé nhỏ, thỉnh thoảng bạn sẽ thấy những đốm khói đốt nương bốc lên trông ấm áp và thanh bình đến lạ. Khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà với ánh điện hiu hắt chính là những vì sao trên cạn lấp lánh cả khu rừng.
Đến với Hà Giang, chúng tôi còn biết thêm một dấu ấn lịch sử qua lời kể của người thầy kính yêu: Trận chiến biên giới trên mặt trận khốc liệt Vị Xuyên. Thì ra Hà Giang không chỉ hào hùng mà còn bi tráng đến vâỵ!Chúng tôi tỏ lòng thành kính và dương hương cho các anh hùng liệt sĩ. Đó là một nốt trầm trong bản nhạc của mùa xuân ở Hà Giang nhưng chính nốt nhạc ấy khiên chuyến đi của tôi thêm phần ý nghĩa. Tuyệt quá, Hà Giang ơi!
Lần này, chúng tôi đi chính là mùa đẹp nhất của Hà Giang. Hà Giang đón chúng tôi bằng sắc hồng của đào, sắc trắng thơ mộng của hoa mận, sặc sỡ sắc vàng của những vườn cải. Thỉnh thoảng, chúng tôi còn bắt gặp một loại sắc màu khác, cũng rực rỡ không kém: sắc áo của người dân vùng cao. Tôi thích thú làm sao với những bộ váy màu sắc lỗng lẫy như những cánh bướm của cô gái Mèo, và chợt thắc mắc rằng tại sao quần áo người dân nơi đây càng màu mè càng đẹp? Có phải vì mọi thứ vùng cao ít màu quá, họ phải tô điểm bằng trang phục màu sắc? Nhưng dù sao, đó chính là nét đẹp văn hóa dân tộc phải không nào? Nhiều nơi muốn mà chẳng được nhé!
Ngày hôm nay, chúng tôi được đến “Nhà của Pao”- ngôi nhà xuất hiện trong bộ phim “Vợ chồng A Phủ”. Chúng tôi vào thăm ngôi nhà và cực kì thích thú với chiếc máy xay “kinh điển” của người dân nơi đây. Đừng nhìn dễ mà khó phết đấy. Phải biết được kĩ thuật và chút sức khỏe bạn mới có thể xay ngô thành cám được. Phía bên ngoài cổng “Nhà của Pao” có cây mận, đang nở rộ hoa, nhìn cực kì lãng mạn. Bên ngoài, người dân đã biết khai thác mảnh đất để trồng cải, trồng hoa và có thể kiếm cơm từ những vườn hoa này. Đây cũng nơi seo-phì và chếch-in đắt khách. Nếu bạn thấy ai thay cover hay avatar trên mạng xã hội với nhiều sắc hoa cải, có thể họ đã chụp ở đây nhé!
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình đến muốn địa điểm quan trọng: Cột cờ Lũng Cú. Chúng tôi đến nơi khi trời đã nhá nhem và có chút gió lạnh của khí hậu Hà Giang. Đêm nay, chúng tôi nghỉ chân tại một khách sạn “hoàng gia” ăn uống và chơi “ma sói” gần suốt đêm ( đương nhiên chỉ một số thành viên trong đoàn).
Sương đêm rơi xuống lạnh buốt, ướt hết 2 luống cỏ bên đường. Mấy đứa con gái chúng tôi tắm giặt xong, máu chiến rủ nhau đi dạo nhưng chỉ đi được vài bước chân, không chịu được nhiệt, chị em quyết định về phòng nhấm hướng dương “tâm hự”. Với sự góp vui của một người chị, chúng tôi cũng “tâm hự” lâu lâu và có những phút giây ý nghĩa. Sau giây phút “tâm sự mỏng”, chúng tôi quyết định lên phòng game của đoàn- nơi đang tụ tập chơi ‘ma sói’. Tuy nhiên, cũng không chịu được “nhiệt”, tôi đã di chuyển về" căn cứ "sớm và quyết đánh một giấc cho say.
Ngày mai chờ đợi là một ngày nắng đẹp…..
NGÀY THỨ 3…….
Tôi dậy sớm, khoác áo và lăn ra đường.
Ôi lạnh!
Sương mù dày đặc bao quanh, hi vọng nắng lên và xua tan sương mù…
Ngày hôm nay chúng tôi sẽ lên cột cờ Lũng Cú, làm lễ chào cờ và chụp ảnh làm kỉ niệm. Oa cuối cùng, tôi cũng có thể đặt chân đến điểm cực bắc của Tổ quốc, in dấu chân ở đây, cảm tưởng mình đứng đây nghé qua láng giềng Trung Quốc và quay lại vẫy chào cả nước. Để lên ngắm cờ tít trên cao, chúng tôi phải tập thể dục buổi sáng bằng cách leo cầu thang bộ! Lên đến nơi nhiều cảm xúc lại ào đến. Chúng tôi lên tít trên chỗ treo cờ, khoác vai nhau và hát những ca khúc thật thiêng liêng. Ngắm nhìn lá cờ và cảm nhận hơi thở mình… thấy mình yêu quê hương quá, tự hào Việt Nam quá!
Vì tôi về nhà nghỉ “hoàng gia” trước, không đi cột mốc 442 và sang Trung Quốc với mọi người được, tôi và chị Oanh lại tự cho mình một trải nghiệm khác. Khu vực đó là khu vực sinh sống của người dân Lô Lô. 2 chị em tôi ra cánh đồng và lên làng của họ sinh sống, mang theo túi kẹo và cho các em bé trong bản. Các em bé có nét đặc biệt của vùng cao, nom đáng yêu quá đi mất! Sau đó, 2 chị em quyết định nằm ra giữa cánh đồng hoa cải, cho ánh mặt trời chiếu vào. Tôi nằm như nghe được mùi thơm của đất, của cỏ cây. Trên cao là vòm trời xanh vời vợi, thỉnh thoảng có đám mây trắng như xốp trôiqua, nhẹ nhàng và thanh thản. Tai nghe tiếng chim hót và tiếng nô đùa của các em bé. Xa xa chính là cột cờ, lá cờ lúc sáng còn uớt vì sương sớm, nay đã được nắng hong khô và bay phấp phới. Chị em tôi nằm đấy thở nhịp thở của cuộc sống, yên ả mà hạnh phúc vô cùng. Nhưng vì hôm nay, mặt trời gắt quá, 2 chị em đành về sớm hơn dự định.
Chiều đó, chúng tôi đến Đồng Văn, đi đến con đường mệnh danh là “con đường hạnh phúc”, Mã Pì Lèng. Một người anh trong đoàn đã kể với tôi rằng: ‘có một người nghệ sĩ nước ngoài đã đến đây rất niều lần vẫn chưa chụp được bức ảnh ưng ý. Vì nó quá đẹp’.Lúc chưa đến tôi cũng chỉ tin là nó đẹp nhưng thực sự đến nơi, tôi không thể thốt được câu gì. Tôi không dám chụp ảnh vì ảnh không thể diễn tả hết cái đẹp mà tôi nhìn thấy, cảm nhân được. Dòng song Nho Quế khiến con tim tôi khẽ rung một nhịp. Tôi yêu dòng sông khi mà tôi mới nhìn thoáng qua khe núi. Đến khi đến gần hơn với nó, tôi bị mê mệt với màu nước sông đặc biệt: xanh lục lại biêng biếc xanh ngọc bích. Tôi không biết miêu tả dòng sông -khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên âý như thế nào. Lãng mạn, thơ mộng, ảo diệu, tình tứ, ngọt ngào…. ??? Tôi không biết nữa…
Tạm biệt Mã Pì Lèng, tôi bồi hồi quá……….
Chúng tôi lăn bánh quay trở lai Bắc Sum- homestay “quý tộc”….
Khi trở về homestay “quý tộc”, chúng tôi lại được hưởng thụ cuộc sống thượng lưu một lần nữa. Đêm nay là đêm cuối cùng mọi người ở cạnh nhau nên có vẻ ai cũng tranh thủ tâm sự. Còn đêm nay tôi quyết định chơi ‘ma sói’ nên nhớ, 2 đêm hôm trước tôi mới chỉ ngồi xem :D và cuối cùng tôi cũng vài ván để đời ( nhưng tôi chơi vẫn khá ngu)
NGÀY CUỐI CÙNG
Wowww, hôm nay là ngày cuối cùng ở bên nhau rồi các chế ơi. Sáng, chúng tôi vẫn hưởng thụ mọi thứ như giới thượng lưu, ra sân sau hít khí trời, nhâm nhi li café và “đàm đạo” sự đời. Tuy nhiên cuộc nói chuyện hôm đấy mang tính chất nghiêm túc và căng thẳng đến nóng mặt. Vì tính chất châm biếm và gây cười, chúng tôi được cười ngoác mồm bởi lối pha trò của các đàn anh.
Sau phút giây hưởng thụ cuộc sống, chúng tôi có một nhiệm vụ rất quan trọng trước khi trở về vơí thủ đô thân yêu, đó chính là: khám phá 1 hang động mới được khai phá. Tự tin với sức khỏe cường tráng, chúng tôi leo lên gần nghìn bậc thang để rúc vào trong một cái hang “như mỏ vàng” như không biết mệt là gì ( thực ra mệt thở như lơn). Lên đến nơi đã là một kì tích, tìm đường xuống còn kì tích hơn. Chúng tôi, mấy chục mạng người soi đèn các kiểu “lăn” xuống hang động như những thiên thần gãy cánh. Khi cả đoàn đã tiếp đất an toàn, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình khám phá. Tưởng đi thế nào, đi một hồi, vẫn là vòng quanh chỗ lúc đầu. Với nhiều năm nghiên cứu trong lĩnh vực “mỏ- địa chất”, anh Dũng đã giúp chúng tôi khai phá bộ não non nớt vấn đề “mỏ- địa chất”, cuối cùng sau nhiều “thời gian” “tư duy lô gic và biện chứng” chúng tôi đưa ra một giả thuyết nghiên cứu: hang naỳ ngày xưa là long cung dưới biển. Giả thuyết này được nhiều giáo sư trong đoàn gật gù. Chúng tôi sẽ tiếp tục làm rõ vấn đề và đưa ra kết luân sau cho dư luân.
Sau tất cả, chúng tôi di chuyển về, ăn nốt bữa ăn hạng sang, dặn dò hứa hẹn, cảm ơn các kiểu rồi lên đường trở về Thủ đô.
Wooowww, 4 ngày đủ dài đủ ngắn đủ nhớ đủ quên, một chuyến đi đối với tôi rất ý nghĩa….
Cho tôi đặt chân đến một vùng đất mới
Cho tôi cảm nhân được vẻ đẹp của Hà Giang, vẻ đẹp của Đất nước, cho tôi thêm yêu dân tộc và đất nước hơn
Cho tôi được gặp gỡ và gần gũi hơn với những người ban, người anh, người chị dễ thương, đáng kính và tốt bụng
Chuyến đi đường dài có mệt mỏi nhưng nó sẽ đều bị xua tan bởi thời gian, thay vào đó thời gian càng làm cho những trải nghiệm của chúng ta thêm mặn mà!


Cột cờ Lũng Cú hà giang

Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.

Viết blog ngay
Đã cập nhật vào ngày 31/12/2022
Love
12 Bình luận
avatar
Hà Tỷ Tỷ

Đơn giản là đi!

4 Quốc gia
33 Tỉnh thành
2 Người theo dõi
0 Đang theo dõi
icon Theo dõi
Kiếm tiền cùng Gody icon My Travel Map
Bình luận
*Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để bình luận và chia sẻ nhanh hơn
avatar
Nhi Nhí Nhảnh vẫn chưa đc đến Hà Giang, nhìn đẹp quá :(
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Hà Tỷ Tỷ Nhất định phải đến nha, đến sớm trước khi nó bị khai thác quá nhiều cho du lịch nhé.
avatar
Lâm Tuânz bạn viết hay lắm nè.. hóng đọc các bài sau của bạn
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Hà Tỷ Tỷ mình có rất nhiều bài đó, mình chuẩn bị có bài viết về Đà Lạt, chịu khó đọc nha
avatar
Chí Long nhìn hoa ban trắng là nhớ đến Tây Bắc liền
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Hà Tỷ Tỷ cực kỳ mê luôn ạ
avatar
Hoàng Anh năm ngoái mình đi HG, rất rất đẹp, thiên nhiên hùng vĩ và con người thân thiện giản dị nữa, chắc chắn sẽ quay lại
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Hà Tỷ Tỷ mình cũng mong được quay lại
avatar
Bình Trần Mã pí lèng huyền thoại, ai đi cũng phải check-in
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Hà Tỷ Tỷ chuẩn roài
avatar
Trương Hoàng Nam đọc bài bạn lại nhớ HG quá
Trả lời
Chia sẻ
Bài viết liên quan
Bài viết cùng tác giả
Chuyến du hí vào Đà Lạt lần 2 giữa mùa hoa đẹp nhất trong năm.
Mùa hè đến, tranh thủ dịp kích cầu du lịch sau dịch, tôi tự thưởng cho bản thân một chuyến đi để khám phá vùng đất mới. Đà Lạt chính là điểm đến mong chờ bấy lâu nay của tôi.
Trước khi đi chuyến này, nhiều người hỏi: "Sao lại đi Mộc Châu trời này?". "Ủa, có vấn đề gì hả?". Mình chả quan trọng đi phải đúng mùa, đúng dịp gì cả. Lạnh một tý thì có sao, hoa tàn mất rồi thì có sao, miễn là đủ để cảm nhận thiên nhiên và cuộc sống ở đây là được.
Sinh ra tại Vĩnh Phúc, nơi có địa danh Tam Đảo nổi tiếng mà lần này tôi mới có cơ hội đặt chân đến mảnh đất này. Ngày xưa nghe Tam Đảo toàn sỏi đá, đường khó đi, mà ngày nay nghe Tam Đảo khác xưa, phát triển lắm. Tôi cũng phải lên ngó nghiêng xem sao.
Ngày lễ có đi đâu không đấy? Tôi có về quê vài ngày và sau đó quyết định vít tay ga vi vu Cao Bằng. Sẽ là một chuyến đi phượt thứ hai sau chuyến đi Phượt Hà Giang ê mông năm ngoái. Cũng có nhiều háo hức và mong chờ.
Sapa xuất hiện trong kí ức của tôi từ cái ngày đọc được những lời văn của tác phẩm "Lặng lẽ Sapa". Hồi ấy, Sapa có phần lạ lẫm và đầy hiếu kì về một nơi lạnh lẽo nhưng cũng đầy lãng mạn. Lớn lên thêm thì Sapa được biết đến như một điểm đến du lịch hấp dẫn của giới trẻ, rằng ai đó cũng phải đặt chân đến đây một lần...