Cứ đến độ tuần thứ 3 của tháng 9, các thửa ruộng bậc thang tại các xã Dế Xu Phình, Chế Cu Nha và La Pán Tẩn đặc biệt là Mâm Xôi lại bắt đầu vàng óng, bộ ba tam giác tạo nên một màu sắc đặc trưng của huyện Mù Cang Chải, tỉnh Yên Bái.
Mình đã chờ một năm để có thể canh đúng thời điểm đi Mù Cang Chải, để một lần được tận mắt đến và chứng kiến vẻ đẹp óng ả trên từng thửa ruộng bậc thang Mù Cang Chải, để biết Việt Nam mình đẹp, để thấy tuổi trẻ là phải đi!
Mình bắt đầu hành trình tại Hà Nội sau chuyến bay tối vào thứ 4, gặp lại đồng bọn sau 6 tháng xa cách là một niềm vui, và vui hơn nữa khi có các thành viên khác cũng chờ đón mình dù là đã khuya rồi đấy. Tụi mình ngủ lại một đêm ở Hà Nội trước khi xuất phát vào sáng sớm mai.
Hành trình của bọn mình lần này khá dài, sẽ đi xe máy từ Hà Nội, đi qua Phú Thọ rồi mới vào Yên Bái, từ đây sẽ đi tới tận cùng Yên Bái để đến Mù Cang Chải, có hẹn với mùa vàng.
Anh gặp em vào một ngày nắng đẹp
Đôi chân rong ruổi đưa chúng ta gặp nhau
Tụi mình xuất phát lúc 7h sáng sau khi ăn sáng, đi về hướng Bắc của Hà Nội để lên Phú Thọ. Tại đây có 1 điểm dừng chân cực kì đẹp chính là đồi chè Thanh Sơn, nằm ngay trên tuyến đường đi Yên Bái và Sơn La, nhìn những đồi chè trải dài đến tận xa tít, cảm giác hừng hực của tuổi trẻ lại càng bừng lên.
Đến địa phận Yên Bái, tụi mình đi qua đèo Khế, điểm lạ mắt chỉnh là khu làng làm giấy, dọc 2 bên đường. Lần đầu tiên mình gặp làng nghề này nên cũng dừng lại để ngắm nhìn và chụp lại những tấm hình lưu niệm.
Ở Yên Bái có một trong tứ đại đỉnh đèo của Tây Bắc, đó là đèo Khau Phạ. Nổi tiếng với độ dài hơn 30km, nhiều đoạn dốc quanh co, tụi mình hôm đấy vượt đèo vào buổi chiều, len qua những làn sương mờ, lượt trong cái gió lành lạnh để đến Tú Lệ.
Tụi mình đến địa phận Mù Cang Chải vào tầm 6h tối, ở bản lúc này cũng đã nhá nhem tối. Tụi mình nghỉ lại 1 khách sạn ở gần chợ, ăn tối và trò chuyện cùng nhau ngoài ghế đá, chuẩn bị đồ đạc cho hành trình ngày mai.
Sáng sớm Mù Cang Chải, sáng thực dậy nơi xa, ăn một bát phở và thở ra khói, nhìn cuộc sống chầm chậm của người dân bản, lòng thấy lâng lâng lạ lùng.
Tụi mình bắt đầu lên La Pán Tẩn, men theo con đường dốc quanh co mà mắt cứ nhìn theo những thửa ruộng vàng óng, rồi chọn dừng chân ở một nơi đẹp đẹp bên đường, trò chuyện với người dân và chụp hình.
Mình nhớ cảm giác thử cái cũi của một chị người Mông, mình thấy chị ấy đi không có gì là khó nhưng khi mình thử thì cảm giác giống như Tôn Ngộ Không bị núi đè vậy, bước đi nặng nề, đó là một trải nghiệm thật sự đáng nhớ.
Theo google map và hướng dẫn của người dân địa phương, mình đã vượt một đoạn đường gồ ghề để đến được Mâm xôi, điểm đẹp nhất trong hành trình Mù Cang Chải và dĩ nhiên cũng.. đông nhất. Đây là điểm được lấy làm mẫu cho ruộng bậc thang Mù Cang Chải trong các bức hình. Mâm xôi là vì đây ruộng bậc thang ở đây được tạo hình trên một quả núi nhỏ, trên đỉnh núi có 1 chóm ruộng giống như mâm xôi nên được gọi là mâm xôi cho dễ hình dung. Nhưng không vì vậy mà có mỗi mâm xôi đẹp nhé, xung quanh hai bên mâm xôi là một thung lũng ruộng bậc thang trải dọc theo một dòng sông bên dưới. Đây là một cảnh sắc mà dùng lời không thể miêu tả các bạn ạ.
Ở Mâm xôi, có rất nhiều chị em dân tộc Mông với trang phục đặc trưng, đứng bán các mặt hàng lưu niệm. Ở họ mình thấy đậm chất hiền lành, chất phác, giản dị và từng trải theo thời gian. Mình cùng mọi người có một chút trò chuyện, quay lại những thước phim và chụp tấm hình chung với các bạn ấy, dễ thương lắm.
Ruộng bậc thang Mù Cang Chải là ruộng lúa Tây Bắc đầu tiên mình đặt chân tới, một vẻ đẹp mới và khác bất kì những vẻ đẹp nào trước đây, tự động khắc ghi trong tâm trí mình những gì đẹp nhất. Mình sẽ rất nhớ nơi này, nhớ những gì khó khăn và nhớ những gì rất đẹp. Bây giờ đến lúc phải tạm biệt Mù Cang Chải và bắt đầu hành trình tiếp theo rồi, hẹn gặp lại Mù Cang Chải vào một ngày gần nhất nhé.
“Ghi lại dấu chân những nơi tôi đến vào chiếc thẻ nhớ – Thẻ nhớ của cuộc sống. Và để tôi cho bạn thấy tôi đã lưu lại những gì vào chiếc thẻ nhớ ấy”?