#khangnchentrip #khangnchen #khangvachen #phongnha #easthillcafe #quangbinh #vungang #Vietnam #streetphoto #travelphotography #photographer #theartofpeople #theartofnature #l4like #instafollow #followback #l4l #ff
KỲ 2: NHỮNG NGÀY THẢ HỒN NƠI ĐỒI ĐÔNG NGẬP TRÀN NẮNG VÀ GIÓ
Dọn dẹp mâm bát,
Khang Và Chen làm ngụm trà vằng mát lành và theo chân bạn chủ nhà lên ngọn đồi sau nhà. Gọi là đồi, thực chất đây là khu đất cao được cải tạo và làm thành một quán cafe trên cao nên có lối cầu thang rất dễ lên. Cầu thang có cây hoa tường vy và những cây dại thỉnh thoảng lại mọc chen lấn trên những bậc đá. Khi leo lên tới nơi, quán cũng đã lên đèn, vài thực khách còn đang chill cùng bữa tối là đặc sản gà nướng và xôi nếp. Tứ bề xung quanh tối mờ chỉ leo lắt vài ngọn đèn nhà dân xung quanh, không khí vô cùng thoáng mát dễ chịu. Vậy là tối nay chúng tôi sẽ cắm lều trên ngọn đồi Đông này. Sau ngày dài chạy trên đường, Chen cảm thấy cần uống một ly cafe nên đã tự thưởng cho mình một cốc để giúp lấy lại sức. Trông coi trên này chủ yếu chỉ có một người, còn đâu mọi người trong nhà ở dưới sẽ luôn tay luôn chân làm gà nấu xôi phục vụ khách ăn tối.
Khách thưa bớt chúng tôi mới có dịp ngồi nói chuyện nhiều hơn, Việt _ chủ quán East Hill chia sẻ đây là tâm huyết muốn xây dựng một quán cafe không chỉ có không gian đẹp độc đáo, mà còn phải thân thiện và đồ ăn thức uống luôn tươi ngon. Quả đúng như vậy, chúng tôi thầm khen tấm tắc cốc cafe đang uống, không phải cảm giác thèm cafe mang lại mà chính nhờ cafe chất lượng tuyệt vời và pha chế khéo léo đưa đến. Nói chuyện hồi lâu cũng đã khá muộn, chúng tôi bắt đầu ngó nghiêng thế đất và chọn lựa vị trí đẹp để dựng lều, giống như một nhà phong thủy đi xem chỗ xây nhà. Và đây là lúc chúng tôi nhận ra mảnh đất đang thử thách hai lính mới trong ngành dựng lều. Nền đất đồi rất cứng muốn đóng cọc lều phải dùng hòn đá đóng cọc xuống còn khó đến cong cả cọc. Còn bề mặt thì không hề bằng phẳng mà rậm rạp toàn cây bụi nhỏ, đá cục ẩn trong lòng đất, nằm lên tựa như có người thụi sau lưng. Nhưng chúng tôi đã xác định có chỗ ngủ là tốt lắm rồi, chuyện gì đến thì sẽ khắc phục. Sau một hồi tìm cách, bốn chân cọc lều cũng được dựng xong. Cứ nghĩ lại lần đầu dựng lều trên cát thì xốp quá không chắc, giờ thì nền đất cứng đanh luôn, nên chân lều đóng ở đâu là ở đó luôn không dịch chuyển được. Lều được căng cũng tạm ổn, và giờ xử lý cái nền. Chúng tôi chỉ mang theo một cái chăn mỏng lót tạm, dù chưa đỡ hơn là bao nhưng giờ thì quá mệt rồi nên nhanh chóng chúng tôi chấp nhận với thành quả vừa tạo ra. Dù đặt lưng xuống nền đất lộn xộn đất đá cỏ dại, nhưng chúng tôi lại cảm thấy như đang được matxa và mau chóng chìm vào giấc ngủ. Đêm ngủ đầu tiên trên đồi Đông.
Quên chưa giới thiệu bà mẹ bỉm sữa Lucy, một cô chó thân thiện với sáu đứa con đang tuổi nghịch ngợm. Sáng sớm hôm sau, Khang bị đánh thức bởi những tiếng lạo xạo khắp mọi nơi như lũ trẻ đang lung tung cả quả đồi lên. Khi Khang còn chưa định thần đang ở đâu, những chú cún con đã nhào tới khám phá cái lều như một sinh vật lạ lùng mới xuất hiện đêm qua. Giờ khoảng năm giờ sáng, khoảng thời gian Khang hay tỉnh dậy, rồi sau đó có thể lại ngủ vật ra chả biết gì. Nhưng hôm nay thì khác, ánh nắng bình minh dần hiện nên sau những ngọn núi thật ảo diệu như một giấc mơ, kiến con buồn ngủ biến mất luôn. Ánh sáng mặt trời chưa hẳn đã rõ ràng, mà mới chỉ là những tia sáng sắc lẹm cắt toạc màn đêm tối, khiến cho khung cảnh tựa như một bộ phim giả tưởng. Mò mò cái máy ảnh và cái điện thoại trong khi đầu còn đang nghĩ mình đang mơ, Khang chụp vội mấy tấm hình trong lúc mặt trời chuyển mình nhanh như một toa tàu tốc hành. Thoáng chốc ánh nắng đầu tiên đã chiếu sáng ngọn đồi đông, giờ thì Khang đã thấy rõ lũ chó con phá phách nhưng lại nhút nhát ấy. Sáng bình minh đầu tiên trên ngọn đồi đó diễn ra vừa choáng ngợp lại khoang khoái khác thường, chắc do lâu rồi không được hít thở bầu không khí trong lành như vậy. Chúng tôi mau chóng thu dọn lều trả lại mảnh sân đầy cỏ ướt đẫm sương sớm cho quán. Những người trông quán ban ngày cũng đã bắt đầu lên đồi dọn dẹp. Còn chúng tôi thì chỉ muốn ở lại trong cái lều lâu thật lâu thêm sau những ngày dài di chuyển. Lịch trình chúng tôi tính ở lại Phong Nha khoảng hai ngày, mặc dù biết đi hết Phong Nha thì cả tháng cũng không đủ. Tuy nhiên chúng tôi sẽ không chọn khám phá Phong Nha như cách mọi người biết đến, đó là những hang động gây sửng sốt hay những ngày đi tracking sâu vào những khu rừng nguyên sơ. Chúng tôi sẽ dành thời gian ở đây để tìm về một mảnh đất bình yên và dung dị hơn. Khi còn đang miên man suy nghĩ những dự định ở đây thì chúng tôi đã được gọi xuống ăn sáng. Bữa ăn sáng cũng thường bị bỏ qua hay ăn cách cho có khi hồi còn ở nhà. Còn bữa sáng ở đây thường được chuẩn bị cẩn thận, mọi người chia công việc ai không bận ăn trước. Chúng tôi được thưởng thức bánh canh cá nhà nấu. Sợi bánh canh sáng nay vừa mua từ chợ về, làm từ bột mì, cũng như bánh phở hay sợi mì thôi. Cá tươi và rau sạch nhà có sẵn vậy là chốc lát đã có nồi bánh canh cá, mỗi người một tô, ăn để có sức khỏe lao động cả ngày. Chúng tôi rất tò mò về khu vườn và trang trại mà Việt đang gây dựng nên ngỏ ý muốn theo sang bên đó cùng làm việc với mọi người và nhận được sự đồng ý cùng nụ cười tủm tỉm. Hóa ra nụ cười đó là dành cho trang trại Đồng Soi rộng mênh mông bát ngát với những chú cừu nhẩn nha tìm cỏ. Đồng Soi vốn là studio chụp hình ngoài trời với muôn ngàn sắc hoa tươi mỗi độ mùa xuân. Còn hiện giờ giữa cái nắng nóng chính hạ miền Trung cây cỏ còn khó mọc, nên được chuyển thành canh tác những cây ngắn ngày. Khang và Chen đã thử cho những con cừu ăn, bọn chúng e dè nhưng háu ăn nên chốc lát đã quen với sự xuất hiện của chúng tôi. Giữa trang trại, ngôi nhà gỗ đang được hoàn thiện, những chiếc võng đu đưa đã giúp chúng tôi có giấc ngủ nhẹ nhàng mà quên luôn việc trưa về lại nhà để ăn trưa.
"East Hill - nơi Đồi Đông đẹp và bình dị đến lạ thường"
Đồi East Hill là một địa điểm quen thuộc nằm trên cung đường Hồ Chí Minh và cách Phong Nha khoảng năm cây số. Vào ngày chiều dịu mát, chúng tôi lại phóng xe về phía Phong Nha, qua những cánh đồng đã hết mùa lúa, trơ những gốc cỏ gặm dở của những chú bò. Tối hôm đó và nhiều tối hôm sau nữa chúng tôi cùng dùng bữa với gia đình. Những bữa cơm đã giúp không chỉ lại sức mà an ủi chúng tôi cả tinh thần. Tối ngồi trên đồi cao đón trọn những ngọn gió mát lành, chúng tôi đã rất tò mò về khu chợ nơi có những những con cá tươi ngon, những sản vật địa phương bày bán ở đó. Vậy là chúng tôi quyết tâm phải tìm đến chợ Khương Hà, nghe chỉ dẫn cũng không xa lắm. Hôm chúng tôi tới lại đúng ngày chợ phiên. Trước mắt chúng tôi là những người nông dân hồ hởi mời bán những sản vật cây nhà lá vườn. Nhưng khu bán con vật giống là khu vực được thu hút hơn cả. Tiếng rao mời, tiếng trả giá huyên náo một góc chợ. Vốn có kinh nghiệm chút chút về chợ, Khang nhanh chóng tìm đường vòng ra cuối chợ, đây thường là khu ăn uống và biệt lập với khu bán hàng sống ở ngoài. Những ngôi nhà ghép gỗ bạc màu là những nhà bán bún, bánh canh… Còn ngồi thành một dãy dài là đủ hàng bánh ram , bánh bèo, các loại chè… Chúng tôi mua mấy cái bánh bèo rồi ngồi hàng chè làm thêm hai cốc chè thập cẩm giá chỉ có năm ngàn một cốc. Rời khu ẩm thực, chúng tôi đi vòng quanh chợ ngó nghiêng các sản vật địa phương được bày bán phong phú. Những quả dưa hấu nhỏ xíu được muối chua mà sau này mới biết là giống dưa hường. Những nơi đông người mua nhất là những hàng cá, những con cá tươi mới được bắt ở biển và sông chỉ chút xíu là mọi người mua hết. Tất cả phiên chợ diễn ra chóng vánh trước tám rưỡi là hàng quán đã bắt đầu dọn dẹp ra về. Chúng tôi tiếp tục lên đường sau khi cái bụng no căng. Trên đường về chúng tôi ghé qua Hồ Đồng Suôn. Chắc đi Phong Nha mọi người sẽ thường bỏ qua địa điểm này hoặc biết đến như một khu sinh thái nghỉ dưỡng. Chúng tôi tìm dọc theo đường mòn Hồ Chí Minh, men theo hướng bờ hồ để tìm đường xuống. Con dốc nhỏ, chỉ có đất và đá vụn khiến Chen lo lắng nên Khang đi bộ xuống khảo sát trước. Khung cảnh rộng lớn của những vùng đất cạn nước khô khốc, những quả đồi thấp lưa thưa những cây cây keo, thông. Mặt nước lặng thinh trải dài tận sau những ngọn đồi đó. Chúng tôi ngồi bên bờ thả tâm hồn trôi theo dòng nước, thoáng chốc đã gần trưa bóng cây dần thẳng đứng. Chúng tôi thử men theo ngọn đồi thoải dài ra tận hồ, vòng về phía sau và hồ nước cứ thế quanh co kéo dài mãi. Hồ Đồng Suôn nằm lọt giữa những quả đồi, tưởng chừng đi mãi cũng không thể đi hết. Trưa chúng tôi quay về nhà Việt ăn trưa cùng cả gia đình . Bữa cơm mọi người chia sẻ đủ chuyện làng trên xóm dưới, với tiếng địa phương khiến chúng tôi không kịp nghe một tiếng gì. Nhưng thỉnh thoảng mọi người vẫn nói chuyện với chúng tôi một cách dễ nghe hơn, và như vậy câu chuyện bên mâm cơm như một buổi tọa đàm của các nước cùng tham gia. Nghỉ trưa trên đồi những ngày đầu làm chúng tôi rất ngột ngạt vì nắng nóng như thiêu. Chỉ có những cốc trà hoa vằng giúp chúng tôi tĩnh tâm lại được.
" Bộ phim kinh điển mang tên Hoàng Hôn "
Nhưng khi trời dần tắt nắng thì lại là lúc huy hoàng nhất của một ngày. Không phải ngày nào cũng may mắn có thể thấy được vẻ đẹp rạng ngời đó, chúng tôi đã ở đây cả tuần trời, có những ngày nhiều mây, có những ngày u ám như chực mưa mà không mưa mưa được. Và khi mây vừa đủ, mặt trời đủ sáng, vẻ đẹp kỳ ảo nguy nga đó hiện ra. Và như miếng đường ngọt ngọt thu hút những chú kiến chăm chỉ, những ngày đó sẽ có rất nhiều khách đến tận mắt thấy cảnh hoàng hôn xuống trên ngọn đồi Đông. Trên ngọn đồi đầy cỏ và cây bụi nhỏ những chiếc ghế được mọi người tự mang ra giữa khoảng vườn trống, giống như đang đi xem rạp chiếu bóng ngoài trời. Tất cả đều hướng mắt dõi theo từng khoảng khắc biến hóa chơi đùa màu sắc của ánh mặt trời và nhâm nhi những đồ uống riêng chất của East Hill. Lúc rạng rỡ nhất mọi vạn vật dưới chân thần mặt trời hào phóng phủ lớp vàng óng ả. Những sợi vàng kẻ những nét vẽ tinh sảo trên những ngọn núi phía xa. Vẻ đẹp rực rỡ huy hoàng đó đến thật bất ngờ và đi cũng thật vội vã, thoáng chốc chỉ còn lại những đường viền nhấp nhô những đỉnh núi xa tít tắp. Ánh đèn vụt sáng cũng là lúc các thực khách sẽ thưởng thức đặc sản gà nướng than chấm cheo. gà nguyên con nướng tại chỗ nên khi đến bàn vị thơm tươi ngon còn giữ nguyên.
Chúng tôi quyết định sẽ khám phá tiếp Phong Nha, nhưng sẽ đi men theo sông Son. Đó là một ngày nắng gắt. Dù chạy xe từ sớm nhưng khó có thể trốn được những tia nắng cháy rát. Ven theo đường bờ sông Son những hàng cây tỏa bóng mát, thỉnh thoảng lại để lộ ra vẻ đẹp xanh ngắt của dòng sông. Chúng tôi chạy xe chậm chậm và không khỏi thích thú được ngắm nhìn toàn cảnh từ dòng sông, những người chèo thuyền, làng xóm ven sông, ngôi nhà thờ và những ngọn núi cao vút trải dài. Cứ đi tiếp là chúng tôi sẽ càng đi sâu vào trong khu bảo tồn rừng Phong Nha nên quyết định dừng lại lại một ngã ba sông, nơi những con thuyền đến đưa đón người và xe sang bờ bên kia. Trưa nay chúng tôi sẽ tìm một hàng ăn tại đây để trải nghiệm ẩm thực xem như thế nào. Lượn vài vòng chợt nhận ra đã quá giờ ăn trưa của người dân ở đây, dù mới mười một giờ hơn các hàng quán đã dọn và nghỉ hết. Chắc do trưa nóng quá và người dân thường ăn sớm để tranh thủ nghỉ trưa để chiều làm việc tiếp. Vòng vèo chúng tôi thử hỏi một nhà hàng có bảng giá bên ngoài. Khi còn chưa chọn được món gì trong bảng menu đó thì chị nhân viên nhanh nhẹn đưa cho tụi mình một bảng menu khác nói của người Việt. Chen đã rất nhanh phát hiện ra đồ ăn thì không khác nhau nhưng bảng giá bị tăng nên ít nhiều, Vậy là chúng tôi từ biệt luôn chứ không cần giới thiệu gì thêm. Xuôi xuống chút mấy quán bình dân dù còn để biển bên ngoài nhưng hàng quán đã dọn hết. Nhưng thật may còn một hàng phở Bắc còn mở, mà mùi bò ninh thơm nức luôn. Chúng tôi gọi hai tô đầy đủ để bổ xung cho những chặng đường ngày hôm nay khi đã biết được giá một tô vậy là khoảng ba mươi ngàn. Dù hàng bán trong nhà nhưng chúng tôi được mời ngồi bên kia đường cạnh bờ sông nên cũng mát hơn. Đây cũng là quán nước mía nước dừa, chắc cũng là một sự chia sẻ liên kết ngầm, vì ăn tô phở chả gọi thêm cốc nước. Dưới bóng cây bàng và gió thổi nhè nhẹ chúng tôi cảm thấy đây là lựa chọn thú vị hơn nhà hàng kia. Chỉ ít phút sau, một đội quân lít nhít ở đâu túa ra. Đứa nhỡ mang bát đũa, đứa bé bê nước mắm ớt, đứa lớn nhất bê nguyên khay hai tô phở đĩa chanh và lọ ớt. Trông thấy thằng bé nhỏ nhất vừa thương vừa buồn cười, tụi trẻ làm quen việc cứ đâu vào đó ngay cả việc bưng đồ đi sang đường cũng không có gì làm khó tủi nhỏ. Đang nóng và khát nên chúng tôi xin cốc nước đá vì nghĩ hàng nước sẽ có nước sẵn. Nhưng không thằng bé nhất lại một mình xong pha mang bình to nước đá từ nhà sang cho chúng tôi, rồi sau đó nó quay trở lại nhà mà không thấy nó trở ra chơi với các anh chị, chắc đã đi ngủ trưa rồi. Tô phở Bắc mà trông đến ngạc nhiên, nếu không được giới thiệu trước hay ngửi mùi nước dùng bò ngây ngây mà nhìn qua ảnh thì tưởng rằng là tô bún bò hay bán bún ngan không chừng. Ngoài bát nước mắm ớt, rổ rau sống tô phở còn kèm thêm miếng tiết to bự còn ngoài thịt bò ở đây rất ngon, tươi và thơm. Với tô phở Bắc kiểu Phong Nha như vậy đã giúp chúng tôi qua bữa trưa một cách no nê nên chúng tôi quyết định ngồi lại đây ngắm cảnh tranh thủ làm việc và sẽ gọi thêm một ca nước dừa. Đối với những đứa trẻ nơi đây, dường như việc bán hàng phụ người lớn là trò chơi của tụi nó. Có khi tụi nó chạy đi đâu đó rồi mấy đứa hì hụi vác mấy quả dừa về, khi chạy về nhà lấy đá rồi ra bê đồ cho khách. Có những khi rảnh, một đứa bé gái gần như lớn nhất trong tụi đó lại bầy trò nhặt những quả bàng về đập để hạt lấy nhân ăn. Nếu không được thử ăn món nhân bàng hồi bé rồi thì khi nhìn tụi nó tranh nhau cái cái nhân bàng bé tí tẹo bỏ vào miệng thích thú thì cứ nghĩ tụi nó đang ăn sơn hào hải vị gì đó. Từ chỗ chúng tôi ngồi có thế thấy toàn cảnh dòng sông Son xanh ngát lẫn với màu xanh của dãy núi ven theo dòng sông. Nếu không có làng nhỏ chỉ hơn chục hộ gia đình và ngôi nhà thờ nổi bật xen giữa núi và sông đó thì ranh giới đó khó mà phân biệt được. Trên sông không ngớt những con thuyền ngược xuôi bất kể giữa trưa nắng nóng, trên đó du khách đang háo hức và ngạc nhiên với khung cảnh hùng vĩ bao quanh.
Cuối giờ chiều chúng tôi đi trở về trên con đường lớn, hai bên nắng cháy những cánh đồng trơ trụi, chỉ có những con bò nhẩn nha ở đó. Về lại East Hill khi hoàng hôn cũng vừa xuống và lúc những âm thanh rộn rã nhất nơi đây lại vang lên. Tiếng những người vui vẻ chúc mừng nhau vì có chuyến đi vui vẻ, tiếng hỉ hả hài lòng bữa ăn ngon. Chỉ khi những thực khách ra về hết đồi Đông lại trở về tĩnh lặng và bình yên, những chú chó con tranh thủ lên kiếm chút thức ăn rơi trên cỏ. Chúng tôi dọn dẹp và lại chọn một thế đất đẹp để dựng lều. Bây giờ kinh nghiệm đã được tôi luyện nên cái lều trông chắc chắn hơn nhiều. Chúng tôi phải là những người rất may may mới có thể chứng kiến cả những ngày bình minh lên và hoàng hôn xuống đẹp kỳ ảo trên ngọn đồi Đông này.
CÒN TIẾP ...
#khangnchentrip #khangnchen #khangvachen #phongnha #easthillcafe #quangbinh #vungang #Vietnam #streetphoto #travelphotography #photographer #theartofpeople #theartofnature #l4like #instafollow #followback #l4l #ff
Nguồn:
Email: khangnchentrip@gmail.com
Phone: 088.9978.193 - 094.5353.429